"Thú triều trong chiến trường Vô Sinh Triều này có số lượng khổng lồ, rất có thể sẽ gặp nguy hiểm, nhắc nhở hắn cẩn thận một chút thôi." Ôn Bình cũng không có nói thẳng chuyện liên quan tới Già Thiên Lâu ra, thứ nhất là quá kiêu căng, thứ hai là không muốn nói.
Nếu nói chuyện liên quan tới Già Thiên Lâu ra, nếu bị lan ra ngoài, người của U Quốc sẽ nhìn hắn như thế nào?
Đối với Bất Hủ Tông đột ngột xuất hiện, người của U Quốc có thể nghĩ bọn họ là người của Già Thiên Lâu ẩn núp vào không?
Cho nên Ôn Bình cũng ôm tâm thái nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, có hắn, có thể bảo đảm mấy người Vân Liêu không có chuyện là được rồi, những người khác chết hay sống thì Ôn Bình cũng không thèm quan tâm.
Quân Thiên Nhất Cố ngượng ngùng cười một tiếng, nói: "Ôn tông chủ, ngài cũng quá cẩn thận rồi, trước mắt trong chiến trường Vô Sinh Triều này, ai dám mạo phạm Vân trưởng lão? Chỉ với Phong Bạo Kiếm Trận của hắn thì sợ là ngay cả mấy người Hãn Uy của Hiên Đình Các cũng không dám tùy tiện đi vào."
"Cẩn thận một chút vẫn hơn." Ôn Bình lại hỏi: "Đúng rồi, vòng phòng hộ của Vô Sinh Triều này có thể đóng lại không?"
Quân Thiên Nhất Cố ngây ra một lúc, không rõ tại sao Ôn Bình đột nhiên hỏi như vậy, đáp: "Ôn tông chủ, trừ phi đóng toàn bộ Vô Sinh Triều, bằng không thì không đóng được vòng phòng hộ."
"Vậy thì làm sao đóng được Vô Sinh Triều?"
"Ôn tông chủ, ngài làm sao vậy?"
"Ngươi cứ nói thẳng đi, làm sao đóng lại được."
"Vô Sinh Triều là tự chủ mở ra, một khi mở ra, không đến khi toàn bộ người trong vòng phòng hộ đều tử vong hoặc là rời đi thì không thể nào đóng cửa. Còn có một cách nữa, trừ phi tìm được mấy chục tên Ngũ Tuyền Tuyền Qua Thần Tượng năm đó đến, có lẽ bọn họ sẽ có thủ đoạn đóng nó lại sớm. Nhưng mà những người đó chết thì chết, mất tích thì mất tích."
"Không thể đóng cửa sao?"
Nghe Quân Thiên Nhất Cố trả lời, Ôn Bình trầm tư thật lâu, sau đó tầm mắt tập trung vào ba người ẩn núp cảnh giới Địa Vô Cấm.
Mắt thấy bọn họ vừa bị khôi triều đuổi theo vừa trốn vào khu vực thiên kiêu đỉnh tiêm tụ tập trong chiến trường Vô Sinh Triều.
Xem ra là muốn động thủ!
Bên cạnh, Quân Thiên Nhất Cố thấy Ôn Bình không có động tĩnh thì cũng không nói thêm gì nữa, quay đầu lại muốn tiếp tục nói chuyện phiếm với Doãn cô nương.
Rõ ràng Doãn cô nương mắt sáng như đuốc nhìn Ôn Bình, trong ánh mắt còn có chút gì đó là lạ, giống như là bị cử động của Ôn Bình làm cho kinh ngạc.
"Doãn cô nương?"
"A!"
Tiểu Doãn lấy lại tinh thần.
Sau đó thầm nghĩ: Tông chủ Bất Hủ Tông này đột nhiên kỳ quặc như thế, chẳng lẽ hắn cũng nhìn ra trong chiến trường có người ẩn núp?
Nàng cũng nhìn không ra, sao Ôn Bình có thể nhìn ra được?
Chẳng lẽ Ôn Bình này không đơn giản như bên ngoài, thật ra thì cảnh giới ẩn giấu còn mạnh hơn nàng?
Không nghĩ nữa, tầm mắt Tiểu Doãn rơi vào trong chiến trường Vô Sinh Triều.
Đột ngột!
Trung ương khôi triều có một tên thanh niên Trấn Nhạc Hạ Cảnh bị mười mấy con khôi lỗi truy kích, không có lựa chọn bóp nát lệnh bài mà chọn tự bạo mạch môn và linh thể!
Oanh ——
Trấn Nhạc Hạ Cảnh tự bạo, trong nháy mắt, mạch khí trùng kích bắn bay toàn bộ khôi lỗi trong vòng mấy trăm trượng, khôi lỗi khoảng cách gần nhất thì trực tiếp biến thành tro bụi.
"Người này điên rồi hả?"
"Tại sao hắn phải đồng quy vu tận với khôi lỗi, bóp nát lệnh bài na di ra ngoài không phải tốt sao?"
"Đầu óc người này có vấn đề chứ."
Trên bầu trời, khán giả quan chiến đều bối rối.
Không rõ ràng cho lắm!
Cũng ngay lúc này, trong chiến trường Vô Sinh Triều, từ chỗ người thanh niên đó tự bạo đột nhiên có một luồng khói đen kịt dầy đặc xuất hiện.
Khói dầy đặc khuếch tán cực kỳ nhanh, nhanh hơn so với tốc độ chạy của người tu hành Trấn Nhạc Hạ Cảnh, trong nháy mắt đã bao phủ phạm vi ngàn trượng.
Lại còn đang khuếch tán!
Thấy cảnh này, Vân Liêu nhớ tới lời Tần Sơn trưởng lão mới nhắc nhở, lập tức thu hồi Bạo Phong Kiếm Trận, ngự kiếm bay về phía mọi người của Bất Hủ Tông.
"Đều dừng tay, tất cả mọi người tụ tập lại một chỗ!"
Vân Liêu dứt lời, mắt sáng như đuốc nhìn khói đen không ngừng khuếch tán, không được bao lâu thì đã đến trước mắt.
Khói đen này có khí tức tà ác của Già Thiên Lâu!
Là người ẩn núp của Già Thiên Lâu!
Rốt cuộc Vân Liêu cũng hiểu được tại sao tông chủ lại kêu hắn cẩn thận.
"Tất cả mọi người tụ tập lại một chỗ, có người ẩn núp của Già Thiên Lâu trong chiến trường Vô Sinh Triều, khói đen này có gì đó quái lạ, tinh thần lực của ta chỉ có thể đi sâu vào trong đó ngàn mét!" Vân Liêu dùng tinh thần lực bao trùm ngàn mét xung quanh, sau đó lập tức thúc giục tất cả mọi người tụ tập lại một chỗ.
Rất nhiều đệ tử Bất Hủ Tông nghe Vân Liêu nói vậy, nhất là khi biết cảm giác của Vân Liêu chỉ đi vào sâu trong đó ngàn mét thì đều dừng chiến đấu, cho dù mạo hiểm bị khôi lỗi đánh trúng cũng phải bứt ra khỏi vòng chiến.
Người của Bất Hủ Tông đều biết, những người tu luyện ma pháp như Vân trưởng lão có phạm vi tinh thần lực lớn cỡ nào.
Nhưng mà khói đen này lại hạn chế tinh thần lực trong phạm vi ngàn mét!
Cũng sau khi mọi người của Bất Hủ Tông hoàn toàn tụ tập lại, trong chốc lát, khói đen đã bao phủ toàn bộ chiến trường Vô Sinh Triều.
Giờ khắc này, rất nhiều cường giả Địa Vô Cấm đang ngồi trên Vô Sinh Triều kinh hãi ngồi thẳng dậy.
"Xảy ra chuyện gì rồi?"
"Khói đen này là sao?"
"Cảm giác của ta hoàn toàn bị vòng phòng hộ của Vô Sinh Triều chặn lại, không cảm giác được trong đó đã xảy ra chuyện gì."
Ngay lúc tất cả mọi người đều có chút luống cuống, Tiểu Doãn bình tĩnh nói: "Được rồi, tất cả ngồi xuống đi, chỉ là một chút người ẩn núp lẫn vào trong đó thôi. Chủ nhân nhà ta đã tính trước được! Chỉ có thể nói lần này bọn họ tính toán sai, Vân trưởng lão của Bất Hủ Tông ở trong đó, cho dù bọn họ có lẻn vào bao nhiêu người cũng vô dụng."