"Hệ thống, có toàn bộ tin tức của Vô Sinh Triều không?"
Hệ thống đáp: "Tin tức bị thất lạc, tin tức mà U Quốc và Già Thiên Lâu nắm trong tay đều nằm trong kho của hệ thống."
“Có cách nào đóng cái vòng bảo hộ này lại không?”
"Tổng cộng có hai cách, một: Dùng Vô Sinh Mật Thìa đóng Vô Sinh Triều. Hai: Hoàn toàn phá hủy Vô Sinh Triều. Hệ thống không có Vô Sinh Mật Thìa khống chế Vô Sinh Triều, nhưng có thể cung cấp cách phá hủy Vô Sinh Triều cho kí chủ."
"Cách gì?"
"Chỉ cần bốn vị chiến lực nửa bước Thiên Vô Cấm đỉnh tiêm là được, để cho bọn họ đồng thời công kích bốn cái vị trí thì có thể hủy hoại Vô Sinh Triều. Căn cứ tình báo của Già Thiên Lâu ghi chép lại thì đây là một cái do ba mươi lăm vị Ngũ Tuyền Tuyền Qua Thần Tượng bí mật chế tạo khi xây dựng Vô Sinh Triều năm đó, mục đích làm như vậy không rõ, nhưng khả năng duy nhất có thể khẳng định là trong số những Tuyền Qua Thần Tượng xây dựng Vô Sinh Triều năm đó, cuối cùng có hai mươi vị phản bội chạy trốn khỏi U Quốc, gia nhập Già Thiên Lâu."
"Ta không có hứng thú gì với ẩn tình năm đó, ngươi nói cho ta biết công kích bốn khu vực nào là được." Ôn Bình cũng không muốn lập tức phá hủy một thứ tốt như Vô Sinh Triều vậy thật, chỉ hỏi trước, lo trước khỏi họa thôi.
"Là bốn khu vực này!"
Vừa dứt lời, trước mắt Ôn Bình xuất hiện một cái hình chiếu lập thể của Vô Sinh Triều, trong đó, bốn khu vực được hệ thống dùng điểm đỏ chú thích.
Bốn khu vực này đều rất nhỏ, trong đó có ba khu vực chỉ lớn bằng một bàn tay, cái còn lại hơi lớn một chút, nhưng cũng bằng một người thôi.
Nhìn sơ lược một cái, Ôn Bình đóng nó lại, đưa mắt nhìn vào trong chiến trường Vô Sinh Triều, cũng đúng vào lúc này, Vụ Đô lên tiếng.
"Ôn tông chủ, có thể dùng phương pháp vừa rồi truyền mấy lời cho Vân Liêu trưởng lão trong chiến trường Vô Sinh Triều hay không, nhờ hắn chuyển lời cho tất cả mọi người, chẳng mấy chốc Thiên Nghiệp Thần Tướng sẽ đến, trước khi Thiên Nghiệp Thần Tướng đến, tất cả mọi người lập tức tản ra, đừng để cho người ẩn núp của Già Thiên Lâu có cơ hội tự bạo. Ôn tông chủ, nếu có thể, có thể để Vân Liêu trưởng lão hỗ trợ cản thú triều một thoáng không?"
Trước khi Thiên Nghiệp Thần Tướng đến, Vụ Đô cũng chỉ có thể gửi hi vọng vào Vân Liêu, dù sao bây giờ nàng không truyền lời vào được.
Vòng phòng hộ không chỉ có thể ngăn cản công kích của cường giả Thiên Vô Cấm mà còn ngăn cách toàn bộ tiếng động bên ngoài, chỉ cho tiếng vọng ra, không cho tiếng truyền vào!
"Ý của ngươi là muốn cho Vân Liêu bảo vệ tất cả mọi người?"
Vụ Đô gật đầu, nói: "Ôn tông chủ, làm ơn. Bây giờ mỗi người trong chiến trường Vô Sinh Triều đều là tương lai của U Quốc, bọn họ cứ chết đi như thế thì quá là đáng tiếc!"
"Xin lỗi, Vân Liêu không che chở được tất cả mọi người, tối đa chỉ có thể để Vân Liêu truyền lời ngươi cho tất cả mọi người." Từ đầu đến cuối Ôn Bình đều không có nói chuyện ba người ẩn núp cường giả Địa Vô Cấm đó, để tránh cho khủng hoảng và rối loạn hơn nữa.
"Ôn tông chủ, bọn họ đều là tương lai của Hồng Vực! Hơn nữa lúc này chúng ta hẳn là nên nhất trí đối ngoại, mà không phải. . ."
Vụ Đô có chút tức giận.
Nhưng nửa câu sau nàng không dám nói ra.
Ôn Bình nhíu lông mày lại, nói: "Ngươi muốn nói là ‘không phải tự tư bo bo giữ mình’, giám sát tiền bối, hình như chức trách của ngươi là giám sát tất cả người dự thi Thất Vực Đăng Thiên Bảng, bây giờ xảy ra vấn đề, trách nhiệm lớn nhất không phải là ngươi sao?"
Vụ Đô lập tức nghẹn lời.
Nàng không tìm được lời phản bác Ôn Bình, bởi vì đúng là trách nhiệm của nàng thật.
"Ôn tông chủ, cục diện bây giờ đúng là Vụ Đô ta có trách nhiệm rất lớn, nhưng bây giờ việc cấp bách, xin Ôn tông chủ gọi Vân trưởng lão chuyển lời ta cho tất cả mọi người, ổn định lòng của bọn họ." Vụ Đô cũng hết cách, khẽ nói.
"Tần Sơn."
Ôn Bình cũng không phải là một người lòng dạ hẹp hòi, lúc này, hắn hô lên một tiếng, Tần Sơn sau lưng thuận thế móc Truyền Âm Thạch ra, liên lạc với Vân Liêu.
Đang lúc Tần Sơn liên lạc với Vân Liêu, sau lưng lại có ba tiếng nói vang lên.
"Ôn tông chủ!"
"Ôn tông chủ!"
"Ôn tông chủ!"
Ba người Âm Dương Nhị Lão, Vân Thủy Tại Thiên nhích lại gần, trong đôi mắt tràn đầy khao khát.
Ôn Bình liếc nhìn ba người, sau đó nói với Tần Sơn: "Thông báo cho Vân Liêu, trong tình huống cam đoan đệ tử Bất Hủ Tông tuyệt đối an toàn, trông nom đệ tử Hiên Đình Các, Âm Dương gia một thoáng."
"Rõ!"
Tần Sơn đáp.
Ba người Âm Dương Nhị Lão, Vân Thủy Tại Thiên nhất thời mặt mày hớn hở.
Quả nhiên không có ôm sai đùi!
Còn Vụ Đô bên cạnh, trong nháy mắt sụp đổ, trong đầu tràn đầy không vui, nhưng mà nàng không dám biểu hiện ra ngoài.
. . .
Trong chiến trường Vô Sinh Triều.
"Tất cả mọi người không cần kinh hoảng, chẳng mấy chốc Thiên Nghiệp Thần Tướng sẽ giáng lâm, bây giờ tất cả mọi người tản ra trước, đừng để cho người ẩn núp của Già Thiên Lâu có cơ hội tự bạo." Vân Liêu ngự kiếm bay lên trên bầu trời nói, sau đó nhìn người của Hiên Đình Các, Âm Dương gia: "Bằng hữu Hiên Đình Các và Âm Dương gia, nếu có cần thì có thể qua chỗ ta."
Nói xong, một đạo vòi rồng kiếm trận lao ra khỏi Phong Bạo Kiêm Trận, bay thẳng tới hướng Hiên Đình Các và Âm Dương gia, xoắn nát vô số khôi lỗi dọc đường.
Người của Âm Dương gia và Hiên Đình Các thấy thế thì mừng như điên, như là bắt được một cọng cỏ cứu mạng, điên cuồng phóng tới con đường đã được Vân Liêu dọn dẹp.
Hai người Hãn Uy và Độc Đoạn Phong tuy có kiêu ngạo của yêu nghiệt nhưng mà giờ phút này bọn họ hoàn toàn không có cách nào đồng thời đối phó người ẩn núp của Già Thiên Lâu và vô số khôi lỗi.
Ôm đùi Vân Liêu chính là lựa chọn tốt nhất, không thể nghi ngờ!
"Tất cả mọi người, xông tới, giết!"
"Đều theo ta!"
Hai người Hãn Uy, Độc Đoạn Phong dẫn đầu.
Cũng đúng vào lúc này, người ẩn núp lại bắt đầu tự bạo tập thể.
Oanh.
Oanh.
Oanh.
Sau đó thì nghe được tiếng kêu đau đớn, tiếng rên và tiếng cầu cứu vang lên sau lưng.
"Cứu ta!"
"Chân của ta! Chân của ta!"