"Ta không muốn chết, ta không muốn chết, rốt cuộc thì đến khi nào Thiên Nghiệp Thần Tướng mới tới!"
Nghe mấy tiếng này, lúc này, đám người Hãn Uy vội tăng tốc độ, không ai dám quay đầu ra sau nhìn, một lòng chỉ muốn rời xa khu vực nổ tung.
"Nhanh lên, đừng quay đầu lại, khôi lỗi lại đuổi theo tới." Hãn Uy gầm lên một tiếng, sau đó đột nhiên dừng bước, vọt thẳng tới chỗ một tên đệ tử của Hiên Đình Các đang đi ở sau cùng.
Khôi triều phía trước đã bị Vân Liêu mở ra một con đường an toàn, cho nên chuyện hắn phải làm bây giờ là đi ở sau cùng, cam đoan người một nhà mình có thể bình yên đi đến vị trí của Vân Liêu.
Nhưng mà khi hắn vừa mới vọt ra phía sau thì một tên đệ tử Hiên Đình Các vốn đang chạy tới trước đột nhiên dừng lại, sau đó bất ngờ tự bạo linh thể và mạch môn.
Oanh.
"Đáng chết!"
Mạch môn của Hãn Uy chấn động, một tầng mạch khí hộ thuẫn ngăn ở trước người mình, trấn nhạc hộ giáp cũng được mở ra ngay lập tức. Nhưng mà sau khi đối phương tự bạo mạch môn, trùng kích thực sự quá gần, trong nháy mắt đã đánh nát được mạch khí hộ thuẫn, đồng thời còn hất Hãn Uy bay ra ngoài.
Cùng lúc đó, trong đám đệ tử của Âm Dương gia cũng xuất hiện một tiếng vang lớn, nhưng mà tiếng vang này lại nổ tung từ trên không trung.
Oanh.
Một tên đệ tử của Âm Dương gia ầm ầm nổ tung trên độ cao vài trăm mét trên bầu trời, sau đó chỉ thấy một bóng người bị mạch khí nổ tung trùng kích đập mạnh xuống đất.
Người đó chính là Độc Đoạn Phong của Âm Dương gia.
Hắn phát hiện trong số đám sư đệ của mình có người ẩn núp cảnh giới Trấn Nhạc Trung Cảnh thì lập tức dùng tốc độ nhanh nhất đưa hắn lên trên trời cao.
Nhưng mà mặc dù làm như vậy thì tránh cho đệ tử của Âm Dương gia bị tổn thương nhưng mà một mình Độc Đoạn Phong phải gánh chịu toàn bộ trùng kích.
"Độc Đoạn Phong sư huynh!"
"Độc Đoạn Phong sư huynh!"
Các đệ tử của Âm Dương gia lập tức chen chúc đi lên, nhưng mà chỉ thấy Độc Đoạn Phong máu me đầm đìa nằm trên đất, linh thể bị thương cực kỳ nghiêm trọng, ngay cả đứng lên cũng rất khó khăn.
"Ta còn mời hắn uống rượu một lần, suýt chút giới thiệu biểu muội cho hắn, kết quả súc sinh này lại là người ẩn núp." Khóe miệng Độc Đoạn Phong tràn đầy máu tươi, cười khổ, hùng hùng hổ hổ, hồn nhiên không để ý thương thế trên người mình.
Theo sau đó, Độc Đoạn Phong lại hùng hùng hổ hổ nói: "Được rồi, đi, đừng có kêu nữa. Còn ngươi nữa, nén nước mắt lại cho ta, ta còn chưa có chết đâu, cũng không chết được, mau đỡ ta dậy, đưa đến chỗ Vân Liêu chữa thương."
"Nhanh!"
"Nhẹ chút nhẹ chút!"
Chúng đệ tử Âm Dương gia vội vàng cẩn thận từng li từng tí nâng Độc Đoạn Phong lên, cẩn thận đưa tới chỗ Vân Liêu, những người khác thì lập tức tản ra đi sau cùng, để phòng khôi lỗi đuổi theo.
Nhưng mà ngoài miệng Độc Đoạn Phong vẫn không có nhàn rỗi.
"Tách ra một người đi xem Hãn Uy, xem hắn có chết không!"
Mấy người vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía người của Hiên Đình Các ở một bên khác, bên phía Hiên Đình Các, mọi người vây quanh một chỗ hô tên Hãn Uy.
"Hãn Uy sư huynh, ngươi tỉnh lại đi!"
"Hãn Uy sư huynh, ngươi đừng làm chúng ta sợ."
Thời khắc này, tình huống của Hãn Uy cũng không tốt gì, bởi vì chính diện đỡ lấy hết thảy trùng kích tới từ người ẩn núp tự bạo, mặc dù tránh cho người của Hiên Đình Các bị trùng kích nhưng linh thể của hắn bị thương cực kỳ nghiêm trọng, trực tiếp ngất đi.
Khi bọn họ chuẩn bị thi cứu Hãn Uy thì khôi triều lại ùa tới, dọa cho mọi người vội vàng nâng Hãn Uy lên.
"Nhanh lên!"
"Cẩn thận một chút, đừng đập trúng Hãn Uy sư huynh."
"Các ngươi đi trước, ta và mấy người Bạch sư đệ đoạn hậu, ngăn khôi triều lại. Nếu như chúng ta cùng đi thì chắc chắn ai cũng không đi được."
Mấy tên đệ tử Trấn Nhạc Trung Cảnh của Hiên Đình Các chủ động xin đi giết giặc, thủ ở sau đuôi, mạch môn chấn động, vọt thẳng tới phía khôi triều.
Mấy người bọn họ đều ôm mục đích chịu chết, bởi vì số lượng khôi triều hơn ngàn, thôn phệ bọn họ là chuyện quá mức đơn giản.
Nhưng mà Hãn Uy sư huynh vì bảo vệ bọn họ mà bản thân bị trọng thương, hôn mê bất tỉnh.
Những sư đệ sư muội khác cũng không ngăn được thú triều này, cũng chỉ có bọn họ lên.
"Tới đi, đám nhóc con Già Thiên Lâu, lần này ta bị các ngươi hại chết rồi, kiếp sau đừng để ta lại gặp được các ngươi!"
"Giết!"
Mấy người gầm lên một tiếng, vọt vào trong khôi triều.
Đúng lúc này, hàng trăm hàng ngàn ánh bạc vãi xuống, hóa thành từng thanh trường kiếm bao phủ khôi triều số lượng tới ngàn.
Những chỗ kiếm xuống, khôi lỗi bị chém giết sạch.
Chỉ mười mấy hơi thở, hơn ngàn khôi lỗi bị dọn dẹp một nửa.
Mấy người của Hiên Đình Các như trút được gánh nặng, dồn dập quay đầu nhìn lại, Phong Bạo Kiếm Trận của Vân Liêu đã ập đến.
"Được cứu."
"Đi!"
Mấy người thấy thế thì vội vàng đuổi kịp những sư huynh đệ khác, nhanh chóng rút đi.
Có Vân Liêu hỗ trợ, bọn họ muốn bình yên rút lui thì quá đơn giản.
Hơn ngàn khôi lỗi này đều không đủ cho Vân Liêu nhét kẽ răng!
Nói thật, có đến mấy ngàn cũng đều không đủ cho một mình Vân Liêu giết!
Cùng lúc đó, Phong Bạo Kiếm Trận của Vân Liêu lại nổi lên, đồng thời dùng ma pháp hệ thổ tam giai Cực Hạn Trọng Áp, ngăn lại phần lớn khôi triều truy kích hai thế lực Âm Dương gia, Hiên Đình Các.
Dưới Cực Hạn Trọng Áp, khôi lỗi chỉ có Trấn Nhạc Hạ Cảnh thì hoàn toàn không có năng lực chạy, bước đi cũng khó khăn.
Khi Phong Bạo Kiếm Trận hạ xuống, bọn chúng chỉ có thể biến thành thịt cá trên thớt gỗ, mặc cho Vân Liêu xẻ thịt.
"Các ngươi đừng động." Lúc này, Vân Liêu không quên khuyên bảo đám đệ tử Bất Hủ Tông đang chuẩn bị đón Hiên Đình Các, Âm Dương gia.
Sợ còn có người ẩn núp!
Mới đầu hắn không định hết sức trợ giúp Âm Dương gia, Hiên Đình Các như vậy, bởi vì trách nhiệm của hắn chỉ là bảo vệ đệ tử Bất Hủ Tông mà thôi.
Nhưng mà mấy người Hãn Uy, Độc Đoạn Phong thay đổi ý nghĩ của hắn.
Hai người vì sư huynh sư đệ mà có can đảm đứng ra một mình ngăn cản người ẩn núp tự bạo, can đảm và tinh thần trách nhiệm này khiến cho Vân Liêu hết sức tán thưởng.