Bọn họ không nên chết trong tay người ẩn núp.
Người ẩn núp ti tiện, không xứng giết chết bọn họ.
Không có khôi triều quấy rầy, trong chốc lát, mọi người của Âm Dương gia, Hiên Đình Các đã chạy tới dưới chân Vân Liêu, nhưng không có tới gần người của Bất Hủ Tông.
Mọi người cùng nhau cảm ơn.
"Đa tạ Vân trưởng lão."
"Đa tạ ân cứu mạng của Vân trưởng lão!"
"Đa tạ!"
. . .
Nương theo tiếng cảm ơn, người của hai phe thế lực đặt Hãn Uy và Độc Đoạn Phong xuống, dồn dập lấy thiên tài địa bảo chữ thương trong tàng giới ra.
Nhưng mà chiến đấu trong Vô Sinh Triều đã kéo dài lâu như vậy, thiên tài địa bảo loại chữa thương, loại khôi phục trên người bọn họ gần như đã tiêu hao sạch sẽ, chỉ còn lại có một chút xíu, hoàn toàn không đủ cho hai người khôi phục thương thế.
Độc Đoạn Phong cười thảm một tiếng, từ chối thiên tài địa bảo mà các sư đệ đưa tới, nói: "Sao các ngươi đều nghèo như vậy? Đi, những vật này các ngươi giữ đi, không biết lúc nào Thiên Nghiệp Thần Tướng mới tới cứu chúng ta, các ngươi dựa vào nó, có thể chống bao lâu thì hay bấy lâu. Thân làm sư huynh ta, bảo vệ các ngươi thì chắc chắn không làm được nữa, coi như ta có lỗi với các ngươi đi!"
"Sư huynh, ngươi đừng nói như vậy!"
"Sư huynh, ngươi ăn đi. Chúng ta không dựa vào nó cũng có thể chống đỡ đến khi Thiên Nghiệp Thần Tướng đến!"
Mọi người, ngươi một lời ta một câu, khẩn cầu Độc Đoạn Phong ăn thiên tài địa bảo, nhưng mà Độc Đoạn Phong nhất nhất cự tuyệt, sau đó đưa mắt nhìn về phía Hãn Uy nằm trên mặt đất, đang được cứu chữa.
"Cái tên này, ta còn chưa giết hắn mà hắn lại chết như thế?" Hãn Uy tức giận nói: "Các ngươi đi qua xem một chút, xem có cách nào làm cho tên đó tỉnh lại hay không, chết cũng phải chết trong tay của ta, chết trong tay người ẩn núp thì tính là gì?"
"Vâng, sư huynh!"
Một tên đệ tử Âm Dương gia đứng dậy, đi qua chỗ Hiên Đình Các, mặc dù xưa giờ là đối thủ nhưng mà bây giờ đại địch trước mặt, ai cũng không có hứng thú tiếp tục nội đấu nữa, cho nên khi hắn đi qua, người của Hiên Đình Các người cũng không có ngăn cản.
"Linh thể của Hãn Uy sư huynh bị thương vô cùng nghiêm trọng, trong thời gian ngắn hoàn toàn không thể tỉnh lại, mặc dù tỉnh lại thì sợ cũng không chống đỡ được bao lâu." Một tên đệ tử Hiên Đình Các nói thẳng cho người Âm Dương gia biết tình huống.
Đệ tử Âm Dương gia nói: "Nếu có cần, có thể gọi chúng ta."
Dứt lời, hắn về tới trước mặt Độc Đoạn Phong, báo lại tình huống cho Độc Đoạn Phong, khiến cho Độc Đoạn Phong liên tục nói tục.
Độc Đoạn Phong tức giận như vậy, chỉ có một nguyên nhân.
Mặc dù hai người là kẻ địch nhưng mà cạnh tranh nhiều lần, dần dần biến thành người hiểu rõ nhau nhất, nếu không phải hai bên thuộc về thế lực khác biệt thì rất có thể trở thành bằng hữu.
Cho nên Hãn Uy có chết cũng nhất định phải chết ở trong tay hắn!
Bây giờ lại suýt chút chết trong tay người ẩn núp ti tiện!
Đúng lúc này, giọng Vân Liêu đột nhiên từ không trung vọng xuống: "Các ngươi đặt Độc Đoạn Phong và Hãn Uy kế nhau đi."
Vân Liêu, không thể nghi ngờ.
Mặc dù không biết Vân Liêu muốn làm gì nhưng người của Âm Dương gia và Hiên Đình Các vẫn lập tức nâng hai người lên, để bên cạnh nhau.
Dù sao nếu như Vân Liêu muốn giết hai người Hãn Uy thì cũng không cần phải vẽ vời cho thêm chuyện như vậy.
Vân Liêu tiếp tục nói: "Hôm nay cứu hai người các ngươi, nếu ngày sau muốn báo đáp ta thì có thể gia nhập Bất Hủ Tông."
Ma pháp hệ tam giai —— Sâm Lâm Chi Ca!
Chỉ cần xung quanh có mộc khí tồn tại thì có thể khôi phục thương thế của mình và người khác, đồng thời một trăm cái hô hấp thì có thể khôi phục một thành thương thế!
Nhưng mà trong chiến trường Vô Sinh Triều bị vòng bảo hộ bao phủ, cho nên mộc khí có hạn, tổng cộng chỉ đủ để cứu hai, ba người.
Mới đầu Vân Liêu định giữ lại bảo vệ đệ tử Bất Hủ Tông, nhưng mà bây giờ tình huống như vậy, nếu như chất lượng đợt thú triều tiếp theo tăng thêm, hắn không chắc có thể ngăn lại tất cả. Những người không ngăn được yêu vật hoặc khôi lỗi như hai người Hãn Uy sẽ chết chắc.
Hai người chết đi như thế thì khá là đáng tiếc.
"Vân trưởng lão, vậy phải xem sư phụ chúng ta có đồng ý hay không." Khóe miệng Hãn Uy nở một nụ cười thảm, sau đó thở dài ra một hơi: "Mặc dù không thể gia nhập Bất Hủ Tông, nếu như sau này Vân trưởng lão có việc cần thì ta nhất định sẽ dốc hết toàn lực tương trợ, đến chết mới thôi!"
"Nếu như đến, Bất Hủ Tông mở rộng cửa lớn cho các ngươi, ma pháp ta tu luyện và tất cả trong Bất Hủ Tông đều mở ra cho hai người các ngươi!" Lúc này, Vân Liêu ném cành ô liu ra ngoài, sau đó cũng không có nói tiếp, bắt đầu ngâm xướng.
Ngâm xướng kết thúc trong nháy mắt!
Toàn bộ mộc khí trong chiến trường Vô Sinh Triều bị hấp dẫn tới trong khoảnh khắc, sau đó xông vào trong đũa phép của Vân Liêu.
Theo sau đó, Vân Liêu cầm đũa phép chỉ một cái!
Vô tận mộc khí hóa thành hai tia chớp xông vào trong cơ thể hai người Hãn Uy và Độc Đoạn Phong, bắt đầu nhanh chóng khôi phục thương thế của hai người.
Mười hơi.
Trăm hơi thở!
Khi một trăm hơi qua đi, Hãn Uy hôn mê bất tỉnh run lên bần bật, tỉnh lại, tình huống khiến cho người của Hiên Đình Các kinh hỉ.
Không hơn trăm hơi thở, Hãn Uy sư huynh tỉnh!
Vân trưởng lão của Bất Hủ Tông, quả là thủ đoạn nghịch thiên!
Theo sau đó, ngay dưới ánh mắt của mọi người, thương thế của hai người lại khôi phục cực nhanh, tốc độ đó, phải nói là nghe mà rợn cả người.
"Khôi triều tới!"
"Chúng ta đi ngăn cản, tranh thủ thời gian cho Vân trưởng lão!"
Người của Hiên Đình Các và Âm Dương gia nói xong thì lập tức xông về phía khôi triều đang ập tới.
Vân Liêu lạnh nhạt nói: "Không cần!"
Vừa dứt lời, Phong Bạo Kiếm Trận buông xuống!
Mấy trăm con khôi lỗi vừa xông lên bị Phong Bạo Kiếm Trận xoắn nát trong nháy mắt, người của Âm Dương gia và Hiên Đình Các hoàn toàn không kịp phóng thích mạch thuật.
Quá nhanh!
Thực sự quá nhanh!
Được rồi, là bọn họ vẽ vời thêm chuyện.