Độc Đoạn Phong thấy cảnh này, cảm nhận được linh thể của mình khôi phục nhanh chóng, cũng nhịn không được nữa, hỏi dò: "Vân trưởng lão, nếu như vào tông thì ta có thể học ma pháp mà ngài mới dùng không?”
Khi nói lời này, Độc Đoạn Phong lặng lẽ liếc Âm Dương Nhị Lão ngồi trên Vô Sinh Triều một cái, có chút chột dạ.
Hỏi như vậy ngay trước mặt sư phụ, khi về có bị đánh chết không?
Nhưng mà hết cách rồi, thủ đoạn của Vân trưởng lão quá hấp dẫn người ta.
Vân Liêu nói: "Chỉ là mấy cái ma pháp tam giai thôi, trong Bất Hủ Tông có tới ngàn vạn."
Độc Đoạn Phong gật đầu.
Nhưng mà hắn cũng không dám hỏi tiếp nữa.
Nếu còn hỏi tiếp nữa thì khi về sẽ bị đánh chết thật!
Cũng ngay lúc này, trên bầu trời Thế Không Giới đột nhiên xuất hiện ba, bốn đạo kinh hồng, bọn họ đến từ chỗ sâu trong Thế Không Giới.
Sau lưng bọn họ chính là thị nữ của Thiên Nghiệp Thần Tướng —— Tiểu Doãn!
Bốn người trước mặt chính là Thần U Quân dưới trướng Thiên Nghiệp Thần Tướng.
Bốn vị cường giả nửa bước Thiên Vô Cấm giáng lâm, lập tức hấp dẫn tầm mắt của tất cả mọi người, cũng mang tới ánh rạng đông cho rất nhiều thế lực trên Vô Sinh Triều.
"Rốt cuộc đã đến!"
"Được cứu rồi!"
Trong lúc bọn họ vui vẻ thì Ôn Bình lại nhíu mày.
Bởi vì Thiên Nghiệp Thần Tướng không tới.
Ba tên người ẩn núp cảnh giới Địa Vô Cấm đó cũng không có ý định ngoi đầu lên.
Như vậy là sao?
Chẳng lẽ ba người đó định từ bỏ như vậy?
Như vậy đâu phải phong cách của Già Thiên Lâu?
"Được cứu rồi!"
"Chúng ta được cứu rồi!"
"Người ẩn núp của Già Thiên Lâu chết tiệt, các ngươi có ngon thì tiếp tục ngoi đầu lên đi!"
"Ở sa trường không đánh lại được Thần U Quân của U Quốc chúng ta, chỉ biết chơi loại thủ đoạn hôi thối ti tiện này, các ngươi cho rằng có thể dựa vào loại thủ đoạn này mà chiến thắng được U Quốc chúng ta hay sao?"
Trong chiến trường Vô Sinh Triều, có người hoan hô, có người tức giận rống lên.
Thời khắc này, ánh rạng đông hi vọng rắc vào trong chiến trường Vô Sinh Triều, sưởi ấm trái tim tất cả mọi người, khiến cho rất nhiều người vui đến phát khóc.
Nhưng mà, ngay lúc này, đột nhiên Truyền Âm Thạch của Vân Liêu có động tĩnh.
Thấy thương thế của hai người Hãn Uy, Độc Đoạn Phong cũng khôi phục được bảy tám phần, mộc khí trong chiến trường Vô Sinh Triều cũng bị rút đến bảy tám phần, Vân Liêu dứt khoát cắt dứt Sâm Lâm Chi Ca.
Vừa cầm lấy Truyền Âm Thạch thì đã nghe một giọng nói từ bên kia Truyền Âm Thạch vọng lại.
Chính là giọng của Ôn Bình!
"Cẩn thận!"
"Tông chủ?"
Vân Liêu giật mình.
Rõ ràng viện quân đã đến, theo lý thuyết thì không phải mối nguy đã được loại trừ sao?
Tại sao tông chủ lại đột nhiên dùng Truyền Âm Thạch truyền âm, khuyên hắn phải cẩn thận?
Chẳng lẽ. . .
Trong lòng Vân Liêu có chút bất an.
"Sợ là chuyện này vẫn chưa kết thúc được." Bên kia Truyền Âm Thạch, giọng nói lo lắng của Ôn Bình lại vang lên: "Bảo vệ đệ tử tông môn, những chuyện khác không cần lo lắng."
"Rõ!"
Vân Liêu gật đầu.
Vừa dứt lời, Phong Bạo Kiếm Trận chợt nổi lên!
Muôn vàn kiếm quang màu bạc hóa thành thùng sắt bảo vệ các đệ tử Bất Hủ Tông ở trong đó, đồng thời hắn cũng phóng thích ma pháp hệ thủy tam giai —— Kính Hồ Kết Giới!
Lấy Phong Bạo Kiếm Trận làm trung tâm, một tấm gương trong veo như nước đột nhiên vụt lên từ mặt đất, bao Phong Bạo Kiếm Trận vào trong đó.
Kiếm trận ở bên trong!
Kết giới ở bên ngoài!
Cường độ như vậy, cho dù cường giả Địa Vô Cấm tới thì Vân Liêu cũng tự tin mình có thể ngăn cản mạch thuật của người đó công kích.
Hành động này của Vân Liêu lập tức khiến cho tất cả mọi người đều có chút choáng váng.
Người của Hiên Đình Các, Âm Dương gia cách Vân Liêu gần nhất, vừa mới trút được gánh nặng, bọn họ thấy cảnh này thì càng bối rối.
Mặc dù Hãn Uy, Độc Đoạn Phong khó hiểu nhưng giờ phút này hai người chọn tin tưởng Vân Liêu, dù sao với thực lực của Vân Liêu thì tại sao đột nhiên lại như lâm đại địch?
Chắc chắn có kỳ quặc!
"Tất cả mọi người, kết mạch trận phòng ngự!" Hãn Uy lập tức hô.
Độc Đoạn Phong cũng lập tức nói: "Toàn bộ đệ tử Âm Dương gia, kết mạch trận, phòng ngự!"
Mọi người dồn dập nhìn về phía sư huynh mình, xuất phát từ sự tin tưởng, tất cả mọi người lập tức mở mạch môn ra, kết thành mạch trận phòng ngự!
Phanh ——
Phanh ——
Bên phe Hiên Đình Các, một vòng mạch khí bảo hộ như mây mù bao phủ tất cả mọi người, bảo vệ tất cả mọi người trong đó.
Bên kia, Âm Dương gia, mạch trận vừa thành, bốn phía ngưng kết một cái thuẫn mỏng, như ẩn như hiện, như có như không, lúc này mọi người trong trận cùng cảnh giác nhìn xung quanh với Độc Đoạn Phong.
Tất cả mọi người không rõ tại sao người của Bất Hủ Tông, Hiên Đình Các và Âm Dương gia lại đột nhiên làm như vậy, đều có chút choáng váng.
"Bọn họ làm sao vậy?"
"Thiên Nghiệp Thần Tướng phái người tới, tử kỳ của người ẩn núp của Già Thiên Lâu cũng đến, nhưng tại sao ba nhà bọn họ lại như lâm đại địch?"
Nương theo tiếng bàn tán, đám người Quân Thiên Nhất Cố, Vụ Đô và Vân Thủy Tại Thiên dồn dập nhìn về phía Ôn Bình, bởi vì lúc đầu người dặn dò Vân Liêu cẩn thận chính là Ôn Bình!
Tại sao Ôn Bình lại nói như vậy?
"Ôn tông chủ?"
Quân Thiên Nhất Cố không hiểu hỏi.
Ôn Bình giải thích: "Trong chiến trường Vô Sinh Triều này còn có người ẩn núp mạnh mẽ hơn, mặc dù không biết tại sao bọn họ có thể ẩn giấu cảnh giới của mình đến mức ngay cả các ngươi cũng không nhìn thấu được, nhưng có thể khẳng định chắc chắn bọn họ sẽ ra tay!"
"Có người ẩn núp càng mạnh mẽ hơn?" Quân Thiên Nhất Cố vội nhìn về phía chiến trường Vô Sinh Triều, ánh mắt quét qua mỗi người, sau đó nghi ngờ nhìn lại Ôn Bình: "Ôn tông chủ, ngài phát hiện bọn họ?"
"Không cần hỏi ta, bọn họ đã tự mình nhảy ra ngoài!" Ôn Bình vừa dứt lời, trong chiến trường Vô Sinh Triều đột nhiên bùng nổ ba tiếng vang to lớn.
Phanh ——
Phanh ——
Phanh ——
Phanh ——
Ba tiếng vang do bốn mạch đều mở vang lên.
Khi bốn mạch đều mở, người xung quanh bọn họ đều trợn tròn mắt.
Bởi vì vừa rồi bọn họ còn chỉ là Trấn Nhạc Hạ Cảnh, Trấn Nhạc Trung Cảnh mà thôi, thậm chí đối mặt khôi triều thì còn xin bọn họ giúp đỡ.