Hai người đồng thời ra tay với hắn, Vân Liêu bất đắc dĩ, chỉ có thể khống chế Kiếm Linh từ bỏ hạ sát thủ với tên người ẩn núp đã trọng thương đó.
Bởi vì tuy Kiếm Linh của Phong Bạo Kiếm Trận của hắn tuy mạnh mẽ nhưng mà trong số thủ đoạn phòng ngự của hắn cũng không có một cái nào có thể chống lại công kích của hai vị cường giả Địa Vô Cấm.
"Đúng là đáng ghét!"
Vân Liêu tâm niệm vừa động, thế rơi xuống của Kiếm Linh lập tức thay đổi, biến thành quét ngang!
Trường kiếm quét ngang, kiếm khí dập dờn ngàn mét, chém về phía hai tên người ẩn núp của Già Thiên Lâu ở đối diện.
Hai người cảm nhận được luồng kiếm khí này, dù là Địa Vô Cấm thì cũng không nhịn được được mà kinh hãi không thôi với luồng kiếm ý này.
Cảm nhận được luồng kiếm ý này, hai người đều có trực giác rằng nếu để cho Vân Liêu trưởng thành đến Địa Vô Cấm, dù chỉ là mới bước vào Địa Vô Cấm thì cũng có thể tiện tay đánh giết bọn họ.
Nhưng mà cũng chính vì vậy.
Hai người càng thêm hưng phấn.
Cái chết của bọn họ có giá trị!
Nếu như có thể giết chết yêu nghiệt như Vân Liêu, tương lai U Quốc sẽ thiếu mất một tên cường giả Địa Vô Cấm mạnh mẽ, thậm chí là cường giả Thiên Vô Cấm.
Trong thời gian ngắn thì chắc chắn không nhìn ra được cái gì.
Nhưng mà một thời gian sau, chắc chắn U Quốc sẽ rơi vào thế yếu!
"Chết đi cho ta!"
"Chết!"
Hai người gầm thét một tiếng, trường thương, mưa tên đụng thẳng vào kiếm của Kiếm Linh.
Sau một khắc, Kiếm Linh gầm một tiếng, kiếm khí tung hoành, chém nát đám mưa tên thứ nhất, khi đám mưa tên thứ hai hạ xuống thì cũng bị chém vỡ hơn phân nửa. Sau đó Kiếm Linh chuyển hướng kiếm, cự kiếm đâm vào trường thương đang đâm tới trước mặt.
Oanh.
Kiếm thương chạm nhau!
Chỉ là mạch khí do cả hai va chạm phóng ra, ma pháp trùng kích khiến cho thiên địa trong Vô Sinh Triều biến sắc.
Một kiếm và một thương này, cân sức ngang tài!
Nhưng mà khi đám mưa tên thứ hai, đám mưa tên thứ ba hạ xuống thì khí thế Kiếm Thánh bễ nghễ thiên hạ của Kiếm Linh bị dần cọ rửa mất.
Kiếm Linh chỉ cầm cự được mười mấy hơi thở thì đã bị mưa tên xoắn nát, cuối cùng hóa thành mảnh vụng, tan biến giữa thiên địa.
Một đánh hai, suy cho cùng thì khó mà địch nổi!
"Không nên để cho hắn hồi phục!"
"Thừa thắng xông lên!"
Hai người biết Vân Liêu có thể dựa vào đồ sát mà khôi phục trạng thái, cho nên trong khoảnh khắc khi phá mất Kiếm Linh thì thừa thắng xông lên.
Thế nhưng đưa tay một cái, một mảnh Kính Hồ Kết Giới bay lên.
Vân Liêu đâm đầu thẳng vào trong Kinh Hồ Kết Giới, biến mất không thấy gì nữa.
"Đánh vỡ chúng nó!"
Hai người đưa tay, không ngừng phóng thích mạch thuật, liên tục đánh vỡ từng mảnh Kính Hồ Kết Giới, cố gắng ép Vân Liêu bên trong ra ngoài.
Nhưng trong khoảnh khắc khi Vân Liêu ra tới thì đã ở bên góc khác của Vô Sinh Triều, cách hai người nói ít cũng chừng mười dặm!
Lúc này, Vân Liêu bắt đầu ngâm xướng.
Sau khi ngâm xướng kết thúc, muôn vàn yêu tinh hiện thân.
Phong Bạo Kiếm Trận lập lại chiêu cũ, bổ sung tinh thần lực của Vân Liêu đến viên mãn.
"Đáng chết!"
"Đây là thứ quỷ gì?"
Hai người thầm mắng một tiếng, hóa thành kinh hồng lướt về phía Vân Liêu.
Thế nhưng nghênh đón bọn họ là một kiếm của Kiếm Linh!
Vẫn là trạng thái đỉnh phong!
Dù cho hai người lại phóng thích thủ đoạn mạnh nhất lần nữa nhưng mà chỉ đạt được kết quả là cân sức ngang tài, khi bọn họ nghĩ phải lập tức giải quyết Vân Liêu thì Vân Liêu đã thông qua Kính Hồ Kết Giới rời đi.
Giết thì giết không chết.
Bắt cũng bắt không được.
Hai người tức giận suýt chút đấm ngực.
"Không bắt được hắn, làm sao bây giờ?"
"Phóng thích thú triều! Nếu hắn thích tránh thì để cho hắn tiếp tục tránh, chờ thú triều giết sạch tất cả mọi người trong Vô Sinh Triều, ta xem hắn còn trốn hay không? Hơn nữa đến lúc đó thú triều ở khắp mọi nơi, ta xem hắn tránh kiểu gì? Chỉ cần hắn bị thú triều kiềm chế lại thì chúng ta sẽ có cơ hội!"
Hai người quyết định, sau đó móc một thanh Mật Thìa màu đen từ trong ngực ra.
Hình dạng y như Vô Sinh Mật Thìa, khác biệt duy nhất chính là Mật Thìa trong tay người ẩn núp của Già Thiên Lâu tràn ngập khí tức hỗn loạn và bất an.
"Đó là cái gì?"
Ôn Bình lập tức chú ý tới Mật Thìa trong tay người ẩn núp của Già Thiên Lâu.
Lúc này, hệ thống lên tiếng: "Vô Sinh Mật Thìa! Phải nói đây mới là bản thể của Vô Sinh Mật Thìa! Mà thứ trong tay Thiên Nghiệp Thần Tướng chỉ là một bản phục chế lại thôi. Bản phục chế có thể khống chế Vô Sinh Triều nhưng sau khi Mật Thìa bản chính thành lập kết nối với Vô Sinh Triều thì Mật Thìa bản phục chế sẽ không còn tác dụng.”
"Xem ra ba mươi lăm tên Ngũ Tuyền Tuyền Qua Thần Tượng năm đó hoàn toàn không phải cam tâm tình nguyện chế tạo Vô Sinh Triều cho U Quốc, nếu không thì sao lại để lại nhiều chuẩn bị như vậy." Chuyện năm đó, Ôn Bình không có hứng thú, thứ duy nhất hắn quan tâm là đợt khôi triều thứ tám.
Đợt khôi triều thứ tám sẽ mạnh cỡ nào?
Nếu thực sự không được thì hắn nhất định phải làm hỏng Vô Sinh Triều, không thể để cho đệ tử Bất Hủ Tông bị liên lụy.
Không nói trách nhiệm của người làm tông chủ, chỉ nói nhiệm vụ, chết một đệ tử thì đủ khiến cho độ hoàn thành nhiệm vụ Thất Vực Đăng Thiên Bảng thiếu một đoạn.
Một đoạn chính là mười vạn danh vọng!
Cùng lúc đó, bốn tên cường giả nửa bước Thiên Vô Cấm dưới trướng Thiên Nghiệp Thần Tướng cũng chú ý tới vật trong tay người ẩn núp của Già Thiên Lâu.
"Đó là cái gì?"
"Nó đang điều khiển Vô Sinh Triều!"
Bốn người kinh hãi nhìn cửa Vô Sinh Triều bên dưới đột nhiên mở ra!
Rõ ràng đợt khôi triều thứ bảy còn chưa có hoàn toàn bị dọn dẹp sạch sẽ, sao lại mở ra đợt khôi triều thứ tám?
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đợt khôi triều thứ tám của Vô Sinh Triều xuất hiện.
Khi con khôi lỗi thứ nhất bước vào chiến trường Vô Sinh Triều, tất cả mọi người hít một hơi khí lạnh.
Trấn Nhạc Trung Cảnh!
Khôi lỗi Trấn Nhạc Trung Cảnh!
Cho dù không có người ẩn núp của Già Thiên Lâu tới quấy rối thì đợt khôi triều thứ tám này cũng đủ quyết định thắng bại cuối cùng trong chiến trường Vô Sinh Triều.