Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 1270 - 【Vip】 Không Gánh Được

【VIP】 Không gánh được 【VIP】 Không gánh được

Khóe miệng ba người nở một nụ cười đắc ý!

Bọn họ nhìn Kính Hồ Kết Giới một chút!

Lại nhìn rất nhiều nửa bước Thiên Vô Cấm bên ngoài Vô Sinh Triều một cái.

Lại nhìn vô số người xem, lít nha lít nhít, che khuất bầu trời Vô Sinh Triều một chút.

Bởi vì giờ phút này, kế hoạch của bọn họ đã hoàn thành.

Một thế hệ thiên kiêu đỉnh tiêm trẻ tuổi của Hồng Vực sẽ chết sạch dưới đợt khôi triều thứ tám, bọn họ chỉ cần dẫn nổ Vô Sinh Triều trong khoảnh khắc cuối cùng là được.

Sau khi Vô Sinh Triều nổ tung trong Thế Không Giới, hủy diệt một nửa cái Thế Không Giới, nhiệm vụ của ba người bọn họ cũng hoàn thành.

Dù chết không tiếc!

Ầm ầm ——

Chiến trường Vô Sinh Triều, trong nháy mắt, khôi triều che mất một đám Trấn Nhạc Hạ Cảnh đang tụ tập lại với nhau.

Hơn trăm người bị mấy ngàn khôi lỗi vô tình tiêu diệt.

Trước khi chết, bọn họ chỉ có thể phẫn hận nhìn người ẩn núp của Già Thiên Lâu, chỉ hận không thể dùng ánh mắt giết chết ba người bọn họ.

Trong Kính Hồ Kết Giới, trong khoảnh khắc này, Vân Liêu cũng xung phong ra, Bạo Phong Kiếm Trận vô tình đánh xuống khôi triều đang vọt tới đệ tử Bất Hủ Tông.

Vẫn là một kiếm một con khôi lỗi.

Đệ tử Bất Hủ Tông, còn có người của Hiên Đình Các, Âm Dương gia tránh sau lưng Vân Liêu, mặc dù giờ phút này bình yên, nhưng lại nhịn không được rụt rè.

Bởi vì có nhiều khôi lỗi lắm.

Hơn nữa còn có ba Địa Vô Cấm đang nhìn chằm chằm bọn họ.

"Làm sao bây giờ?"

"Chẳng lẽ chúng ta sẽ chết trong chiến trường Vô Sinh Triều này sao?"

Đang lúc đệ tử Âm Dương gia, Hiên Đình Các bàng hoàng thì chỉ thấy Hãn Uy chậm rãi đi ra khỏi đám người, vọt vào khôi triều.

"Sư huynh!"

"Sư huynh!"

Mọi người kinh hô.

"Vốn cho rằng Thất Vực Đăng Thiên Bảng chính là cơ hội dương danh cho Hãn Uy ta, không ngờ lại thành chỗ mất mạng." Một giây sau, ánh mắt Hãn Uy trở nên kiên nghị: "Nếu trời muốn diệt ta, vậy thì tới đi, tất cả mọi người tiếp tục bảo trì mạch trận phòng ngự. . . khôi triều, ta đỡ!"

Độc Đoạn Phong cũng không cam chịu lạc hậu, từ trong mọi người vọt ra, vừa phóng tới khôi triều vừa hùng hùng hổ hổ nói: "Bình thường để cho các ngươi nỗ lực tu hành, các ngươi không chịu, bây giờ xảy ra chuyện thì chỉ có một mình ta có thể gánh, nếu lão tử có thể còn sống trở về, cả đám các ngươi đừng hòng chạy!"

"Sư huynh!"

"Sư huynh!"

Từng đệ tử Âm Dương gia đều khóc không thành tiếng.

Độc Đoạn Phong sư huynh bình thường tuy nói năng khiến cho người ta khó chịu, cũng nghiêm khắc, toàn bộ sư huynh đệ đều giận mà không dám nói gì, nhưng bây giờ bọn họ mới hiểu được.

Độc Đoạn Phong sư huynh ngoại trừ thích mắng chửi người ta ra thì còn có tật xấu gì không?

Thời khắc sinh tử tồn vong này, Độc Đoạn Phong sư huynh đứng ra!

"Vân Liêu trưởng lão, ta tới giúp ngươi!"

"Ta cũng tới!"

Hai người Hãn Uy đã xung phong đến bên cạnh Vân Liêu.

Vân Liêu liếc nhìn hai người, lúc này, lòng yêu tài ngập tràn, sau đó nhìn khôi triều vô biên, móc Truyền Âm Thạch ra.

"Tông chủ, ta cảm thấy mình không gánh được."

Ôn Bình nghe được câu này thì bất đắc dĩ cười một tiếng, nói: "Sau khi trở về thì nhớ đi Hải Niệm Các tu luyện thêm, tranh thủ sớm ngày bước vào giai đoạn thứ hai. Dùng năng lực của ma pháp sư toàn hệ như ngươi, tương lai hẳn là có thể giết người ẩn núp Địa Vô Cấm như giết gà."

"Vâng, tông chủ!"

Vân Liêu đáp một tiếng, bất đắc dĩ cất Truyền Âm Thạch, sau đó nhìn về phía ba tên người ẩn núp của Già Thiên Lâu vẫn đang ở trên bầu trời ngắm nhìn.

Cười đi.

Cười đi.

Lát nữa sẽ khiến cho cho các ngươi khóc!

. . .

Đỉnh Vô Sinh Triều.

Đám người Quân Thiên Nhất Cố, Vân Thủy Tại Thiên nghe giờ phút này mà Ôn Bình còn vân đạm phong khinh trò chuyện với Vân Liêu thì lập tức vây lại.

Đồ đần cũng biết được chắc chắn Ôn Bình có cách!

Quân Thiên Nhất Cố lòng nóng như lửa đốt hỏi thăm: "Ôn tông chủ, ngài có cách?"

Vừa cất Truyền Âm Thạch, Ôn Bình liếc mắt nhìn ánh mắt bức thiết, khát vọng của đám người Quân Thiên Nhất Cố, sau đó gật gật đầu.

Đám người Quân Thiên Nhất Cố vui vẻ.

"Mời Ôn tông chủ ra tay, nếu chết thêm chút thiên kiêu, trách. . . U Quốc sẽ tổn thất lớn lắm!"

Quân Thiên Nhất Cố đã tưởng tượng được biểu cảm chấn nộ của Đại Vực Chủ.

Không rét mà run!

"Ôn tông chủ!"

"Ôn tông chủ!"

Vân Thủy Tại Thiên và hai người Âm Dương Nhị Lão cũng quăng ánh mắt cầu khẩn qua.

Ôn Bình nói thẳng: "Bây giờ cũng chỉ có một cách, đó là hủy bỏ Vô Sinh Triều, làm như vậy thì vòng bảo hộ Vô Sinh Triều sẽ tan rã."

"Hủy bỏ Vô Sinh Triều?"

Mọi người kinh hô.

Không nói Ôn Bình có thể có cách hủy bỏ Vô Sinh Triều hay không, chỉ nói giá trị của Vô Sinh Triều, cái giá khi hủy bỏ Vô Sinh Triều có phải quá lớn hay không?

Bảo vật do ba mươi lăm vị Tuyền Qua Thần Tượng chế tạo, giá trị của nó cao tới mức ngay cả cường giả nửa bước Thiên Vô Cấm cũng không thể so sánh.

Nếu không thì sao lại đặt ở trong Thế Không Giới, do cường giả Thiên Vô Cấm bảo quản?

Ngay lúc này, một tiếng giận mắng từ trên bầu trời vọng xuống.

"Ngươi có thể đừng làm loạn thêm lúc này được không?"

Chính là Tiểu Doãn!

Tiểu Doãn đang tức giận trừng mắt nhìn Ôn Bình.

Bốn tên cường giả nửa bước Thiên Vô Cấm còn lại cũng không nhịn được đưa mắt nhìn Ôn Bình, trong ánh mắt lộ vẻ không vui.

Ôn Bình hỏi ngược một câu: "Chẳng lẽ bây giờ còn có cách nào khác sao?"

"Ngươi biết Vô Sinh Triều có giá trị cao bao nhiêu sao? Hơn nữa hủy bỏ Vô Sinh Triều, ngươi nghĩ quá đơn giản." Tiểu Doãn lạnh giọng trách mắng.

"Giá trị? Bây giờ nó còn có giá trị sao? Đã là đồ vật trong tay người khác, chủ nhân cũng đổi, giá trị của nó ở đâu?" Ôn Bình lại hỏi ngược lại một câu, đồng thời đứng dậy, chuẩn bị hủy diệt Vô Sinh Triều.

Chỉ một cái Vô Sinh Triều, mặc dù sau này U Quốc sẽ có cách cướp lại quyền khống chế từ tay Già Thiên Lâu, nhưng mà Ôn Bình vẫn muốn hủy nó.

Bình Luận (0)
Comment