Không gì khác.
Chỉ vì có người của Bất Hủ Tông vì nó mà thân hãm hiểm cảnh.
Nhưng mà ngay khi hắn vừa mới đứng dậy thì lại có một tiếng quát lạnh từ trên bầu trời vọng xuống.
"Ngươi muốn cứu Vân Liêu, ta hiểu tâm tình của ngươi, nhưng chuyện này không phải một thế lực ở Hồng Vực như ngươi có thể quan tâm, đừng có gây phiền phức thêm cho chúng ta." Một tên tướng lĩnh nửa bước Thiên Vô Cấm Thần U Quân dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Ôn Bình, dừng lại trên người Ôn Bình mấy hơi, sau đó thì không nhìn Ôn Bình nữa.
Bên cạnh, Tiểu Doãn cũng thu ánh mắt lại, không tiếp tục để ý đến Ôn Bình, dù sao lúc này vẫn nên nghĩ cách lấy lại quyền khống chế Vô Sinh Triều mới quan trọng.
Giá trị của Vô Sinh Triều không thể tính bằng bạch tinh được, cho nên trước mắt phải đoạt lại quyền khống chế Vô Sinh Triều.
Còn người bên trong Vô Sinh Triều, giờ phút này bọn họ cũng không đoái hoài tới.
“Ta đi tìm chủ nhân một chuyến nữa.”
"Tiểu Doãn, ngươi đừng vội, Thiên Nghiệp Thần Tướng cũng không phải là Tuyền Qua Thần Tượng, mặc dù đại nhân đích thân tới chỉ sợ cũng không giải quyết được vấn đề."
"Vì kế hoạch hôm nay, chỉ có thể đi thỉnh một vị Ngũ Tuyền Tuyền Qua Thần Tượng đỉnh phong tới."
"Mấy ngày trước, Nguyên đại sư của Thiên Tượng Môn mới rời khỏi Thế Không Giới, bình thường hắn thích du sơn ngoạn thủy, lúc này hẳn là đi không xa, không bằng ta đuổi theo?"
"Đi! Đây cũng là một cách, ta đi bẩm báo chuyện xảy ra ở đây cho Thiên Nghiệp Thần Tướng, ngươi đuổi theo Nguyên đại sư."
Năm người ngươi một lời ta một câu, lập tức chọn ra một cách.
Nhưng mà đó chỉ là cách đoạt lại quyền khống chế Vô Sinh Triều, cũng không phải là cách cứu vớt rất nhiều thiên kiêu trong Vô Sinh Triều.
Bởi vì năm người biết bây giờ kết cục đã định, vứt bỏ người trong chiến trường Vô Sinh Triều.
Ôn Bình nghe bọn họ nói thì cũng lười tranh luận với bọn họ, móc đũa phép ra, đồng thời mở ra hình chiếu của Vô Sinh Triều mà hệ thống đã cung cấp trước đó, bắt đầu cẩn thận nghiên cứu bốn khu vực được tô đỏ trên Vô Sinh Triều.
Bốn phía đông tây nam bắc Vô Sinh Triều đều có một cái.
Quân Thiên Nhất Cố thấy Ôn Bình không ngừng dò xét Vô Sinh Triều thì vội vàng nhích lại gần, dò hỏi: "Ôn tông chủ?"
Mấy người Vân Thủy Tại Thiên cũng lập tức nhích lại gần.
Tràn đầy kỳ vọng nhìn chằm chằm Ôn Bình, lại liếc nhìn các đệ tử đang đối mặt với đợt khôi triều thứ tám trong chiến trường Vô Sinh Triều.
Bây giờ chỉ có Ôn Bình có thể cứu vớt đệ tử bọn họ.
Ôn Bình đột nhiên hỏi ngược một câu, nói: "Nếu như bây giờ ta hủy bỏ Vô Sinh Triều, vậy bảng tích phân còn tín không?"
"A?" Quân Thiên Nhất Cố ngây ra một lúc, hắn không nghĩ tới lúc này mà Ôn Bình còn hỏi vấn đề này, vội vàng trả lời: "Còn! Đương nhiên là còn! Nếu như dừng tranh tài lúc này, như vậy xếp hạng cuối cùng sẽ dùng bảng xếp hạng tích phân bây giờ làm chuẩn."
"Vậy là được."
Ôn Bình hài lòng gật đầu.
Bây giờ các đệ tử Bất Hủ Tông đều lên bảng.
Nhiệm vụ ổn!
Sau một khắc, Ôn Bình bắt đầu ngâm xướng, lối đi giữa địa ngục vong linh với cái thế giới này được mở ra.
Ba khe nứt lăng không sinh ra trên vùng trời Vô Sinh Triều, trong khe tỏa ra tử khí nồng đậm khiến cho đám người Tiểu Doãn vừa thương định xong kế hoạch choáng váng.
Đồng thời, tầm mắt của tất cả mọi người cũng nhìn về phía ba khe nứt này.
"Già Thiên Lâu còn có hậu thủ!"
"Cái này. . ."
Mọi người có chút kinh hoảng.
Nhưng mà một giây sau, Ám Lưu Tịch Diệt, Lẫm Đông Băng Long Vương, Minh Giới Hắc Long Vương từ trong bay ra, giáng lâm vùng trời Vô Sinh Triều.
Thân thể cao lớn cùng với áp lực cực lớn khiến cho tất cả mọi người thay đổi sắc mặt, ngay cả đám người Tiểu Doãn cũng không nhịn được kinh hãi không thôi.
Bọn họ có thể cảm nhận được áp lực ba yêu vật mang tới cho bọn họ.
Nhưng mà bọn họ cũng không lo lắng lắm, yêu vật tới có mạnh hơn thì đã sao, ở đây là Thế Không Giới.
Có Thần Tướng, chúng nó tới cũng là chịu chết!
Đang khi bọn họ định mở miệng thì một đạo kinh hồng màu xanh đột nhiên từ bên ngoài Thế Không Giới vọt vào, rơi vào chỗ Vô Sinh Triều.
"Tông chủ, được ngài triệu tập, ta lập tức đình chỉ tu luyện. . . ta không có đến trễ chứ?"
Mộc Long hỏi thăm.
Ôn Bình nói: "Không có đến trễ, ngươi đi qua phối hợp với bọn Ám Lưu Tịch Diệt, cùng nhau đánh vỡ cái đồ chơi này. Ngươi toàn lực công kích cái vị trí này!"
Dứt lời, trong nháy mắt, Ôn Bình đánh một đạo kiếm khí vào một trong bốn vị trí trong Vô Sinh Triều.
"Rõ!"
Mộc Long hô một tiếng, bay lên trời.
Giờ đám người Quân Thiên Nhất Cố, Vụ Đô, Vân Thủy Tại Thiên mới hiểu được, hóa ra không phải là viện binh của Già Thiên Lâu mà là cường giả của Bất Hủ Tông.
Bốn vị nửa bước Thiên Vô Cấm!
WOW!
Hóa ra nội tình của Bất Hủ Tông mạnh như thế!
Khi bốn yêu Mộc Long đứng vững ở bốn khu vực cần công kích, Ôn Bình hời hợt liếc mắt nhìn ba tên Địa Vô Cấm trong Vô Sinh Triều.
Cái nhìn này khiến cho ba người sợ hãi!
Ý nghĩ muốn dựa vào đợt thú triều thứ tám giết chết đám người Vân Liêu lập tức biến mất không còn sót lại chút gì, mạch môn chấn động, vọt thẳng tới đám người Vân Liêu.
Nhưng khi Ôn Bình dẫn người rời khỏi đỉnh Vô Sinh Triều, bốn tên tướng lĩnh Thần U Quân dưới trướng Thiên Nghiệp Thần Tướng đột nhiên mở mạch môn ra.
Phanh.
Phanh.
Phanh.
Phanh.
Bốn người vừa mở mạch môn thì lập tức chất vấn bốn yêu Mộc Long.
"Các ngươi muốn làm gì?"
"Đây là Thế Không Giới, các ngươi muốn làm gì, muốn chết phải không?"
Bốn người giương cung bạt kiếm nhìn chằm chằm vào bốn yêu Mộc Long, tựa hồ chuẩn bị động thủ bất cứ lúc nào.
Mặc dù đã biết người đến không phải là hậu thủ của Già Thiên Lâu nhưng mà bây giờ bốn yêu lại muốn ra tay với Vô Sinh Triều, hình như muốn phá hủy Vô Sinh Triều.
Trước không nói chúng nó có thể hủy hay không!
Chỉ với động tác này thì đã khiến cho người ta không vui!
"Không cần để ý đến bọn họ."
Nhưng mà, Ôn Bình chẳng hề để ý, nói.