Đây là đại chiến của cấp bậc đỉnh phong dưới Thiên Vô Cấm.
Nàng đứng xa nhìn cũng thấy tim đập nhanh.
Vậy mà đệ tử Bất Hủ Tông lại nước chảy mây trôi như thế, còn vừa nói vừa cười.
Chẳng lẽ đệ tử Bất Hủ Tông còn được chứng kiến đại chiến càng kinh khủng hơn?
Trận chiến giữa những Thiên Vô Cấm?
Mấy người Vụ Đô không dám nghĩ nữa, bởi vì bọn họ còn phải tính xem nên kết thúc chuyện này như thế nào.
Nếu như bị Mộc Long giết một người thật, chuyện này không dễ làm.
Khi Vụ Đô đưa mắt nhìn lại thì chỉ thấy Mộc Long lại đánh xuống một quyền, một quyền đánh cho Phong Khống vừa mới thoát khỏi sương mù dày, đứng vững gót chân quỳ xuống đất.
Ầm!
Phong Khống dùng linh thể chống lại, nhưng dưới một quyền của Mộc Long, hắn đứng không vững, hai cái chân không nghe sai khiến quỳ xuống đất, sau đó bị nện sâu vào trong đất.
Khóe miệng Phong Khống trào máu, cắn răng, trong đầu vừa kinh vừa sợ.
Hắn vốn cho rằng dù bốn yêu của Bất Hủ Tông có mạnh mẽ thì tối đa cũng chỉ có thực lực như hắn.
Nhưng mà không ngờ khoảng cách lại lớn như vậy!
Hắn ngay cả một quyền cũng không đỡ nổi!
Một quyền vừa rồi đã khiến cho linh thể của hắn bị thương cao tới ba thành!
Từ khi nào mà linh thể thân kinh bách chiến ở sa trường, linh thể gần như vô địch bách chiến của hắn trở nên yếu ớt như vậy?
"Giúp ta!"
Phong Khống vội vàng kêu cứu.
Bốn người Tiểu Doãn thấy thế thì mạch môn đều chấn động.
Phanh ——
Theo mạch môn rung động, bốn người đồng thời đánh ra mạch thuật mạnh mẽ nhất của mình, phô thiên cái địa ép tới.
Đều là mạch thuật lưu phái Địa cấp thượng phẩm!
Còn đều tu luyện ra bí thuật!
Trong khoảnh khắc, nửa bầu trời đều bị mạch thuật của bốn người bao phủ.
Có cự nhân cao ngàn mét nộ rút xương đá trong lòng đất ra, sau đó nhảy lên cao, che khuất bầu trời, tầng tầng hạ xuống.
Có huyết đao tế nhật bay lên không, phá vỡ biển mây, hội tụ khí tức khủng bố trong thiên địa này, chém xuống.
Còn có màn nước như lụa lăng không sinh ra, bao vây lấy Mộc Long, sau đó bộc phát ra giọt mưa như ngôi sao vẩy tới Mộc Long, chỗ giọt mưa rơi xuống, mọi thứ đều bị đánh tan!
Công kích như vậy, bất cứ người nào thấy được đều cảm thấy tim đập nhanh, cho dù là ai cũng không dám xông vào trong phạm vi công kích.
Nửa bước Thiên Vô Cấm cũng không dám!
Nhưng mà Mộc Long chỉ oanh ra một quyền đánh về phía mạch thuật của bốn người.
Oanh ——
Yêu khí màu xanh từ trong quyền bắn ra, như là như vòi rồng, trong khoảnh khắc đã xoắn nát mạch thuật của bốn người, đồng thời bao phủ bốn người.
Bốn người né tránh không kịp, trực tiếp bị đánh bay ngàn trượng!
Phanh ——
Phanh ——
Phanh ——
Phanh ——
Bốn tiếng nổ, bốn người ngã xuống đất, nằm trong hố sâu, trong lúc nhất thời không đứng lên chiến đấu nổi.
Phong Khống thấy cảnh này thì vẻ mặt trở nên trắng bệch trong nháy mắt.
"Rốt cuộc thì ngươi là ai!"
Yêu Thần mạnh mẽ như thế, không thể nào không có chút tiếng tăm được!
Này không chỉ đơn giản là vô địch dưới Thiên Vô Cấm, Yêu Thần này còn đến gần vô hạn cảnh giới Yêu Tổ, có thể cũng chỉ thiếu một cơ hội thì có thể phá vỡ gông cùm xiềng xích, thành tựu Yêu Tổ!
"Bây giờ biết sợ?" Mộc Long cười cười nhìn Phong Khống: "Nếu ngươi đã dám để cho tông chủ ta chịu trách nhiệm, vậy thì ngươi chết chắc rồi! Cho dù là Thiên Nghiệp Thần Tướng tới thì cũng không bảo vệ được ngươi! Đừng tưởng rằng chỉ có phía sau ngươi có Thiên Vô Cấm!"
Nói xong, yêu lực quanh người Mộc Long bắt đầu bùng nổ.
Một quyền tiếp lấy một quyền, không ngừng oanh ra!
Oanh ——
Oanh ——
Một quyền thì san bằng phạm vi ngàn trượng, liên tục đánh ra, toàn bộ Thế Không Giới cũng không khỏi bị chấn run lên.
Khiến cho đám người Quân Thiên Nhất Cố, Vụ Đô sợ mất mật!
Nếu là bọn họ.
Chỉ sợ một quyền cũng không đỡ nổi?
"Ôn tông chủ!"
Quân Thiên Nhất Cố thấy tình thế càng không ổn thì thử hô Ôn Bình một tiếng.
Nhưng mà chỉ nhận lại được một ánh mắt lạnh lùng của Ôn Bình.
Còn một câu nói lạnh lùng nữa.
"Nếu như Vực Chủ muốn cầu xin cho Phong Khống, ta sẽ nể mặt Vực Chủ ngươi một lần, nhưng ngươi xác định ngươi phải làm như vậy?"
Quân Thiên Nhất Cố nuốt nước miếng một cái, vội vàng lắc đầu: "Không không không!"
Sau khi lắc đầu thì vội vàng im miệng.
Ý trong câu nói này của Ôn Bình cũng quá rõ ràng.
Đúng là Ôn Bình có thể nể mặt mình một lần, nhưng chắc chắn Bất Hủ Tông sẽ không còn liên quan gì tới hắn nữa.
So với tính mạng của Phong Khống, Quân Thiên Nhất Cố vẫn quý trọng quyền lực và tiền đồ của mình hơn.
Oanh ——
Một tiếng vang đột ngột vang lên sau lưng.
Đám người Quân Thiên Nhất Cố nhịn không được nhìn thoáng qua, chỉ thấy rốt cuộc Phong Khống cũng bùng nổ, đứng dậy muốn phản kích, nhưng mà mạch môn vừa mới chấn động thì đã bị Mộc Long một quyền đánh bay, cày xuống đất gần ngàn trượng mới dừng lại được.
Sau khi dừng lại, phun ra một ngụm máu tươi, nhuộm đỏ toàn bộ trước ngực, muốn nhịn đau bò dậy nhưng bị dây leo đột nhiên vụt lên từ mặt đất vây khốn trong nháy mắt.
Hắn chưa kịp thoát khỏi thì Mộc Long từ trên trời giáng xuống, một cước đạp vào ngực Phong Khống, một cước đạp Phong Khống lún xuống đất.
Khục ——
Phong Khống lại phun ra một ngụm máu tươi.
Hai mắt tối sầm, bắt đầu nửa tỉnh nửa mê.
"Cứu. . ."
Phong Khống suy yếu hô lên một chữ, chưa kịp nói ra chữ thứ hai thì đã bị một cái long trảo đột nhiên xuyên qua người, đâm hắn thấu tim.
Phong Khống chậm rãi gục đầu xuống, hai mắt sung huyết nhìn mình bị đâm xuyên qua ngực, cảm nhận được sức sống của mình xói mòn, hai mắt bắt đầu mê ly.
"Chỉ như vậy? Chút thực lực nhỏ bé này mà cũng dám uy hiếp tông chủ ta!" Mộc Long một tay giơ Phong Khống lên, sau đó ném hắn ra ngoài giống như là ném rác rưởi.
Còn chưa rơi xuống đất thì sức sống của Phong Khống đã lác đác không còn lại bao nhiêu, chỉ thở ra mà không thấy hít vào.
Khi rơi xuống đất, Phong Khống hoàn toàn không còn sức sống, hai mắt trợn tròn nằm ở trong vũng máu.
Trăm hơi thở ngắn ngủi!
Một cường giả nửa bước Thiên Vô Cấm vô địch dưới Thiên Vô Cấm bỏ mình!
Đám người Quân Thiên Nhất Cố nhìn cảnh này thì sau lưng đều bốc lên ý lạnh, một câu cũng không nói ra được.