Chỉ có Vụ Đô cảm thán một câu: "Phong Khống lại chết như vậy!"
Phong Khống ngày xưa, là phụ tá đắc lực của Thiên Nghiệp Thần Tướng ở sa trường, có tiếng là vô địch, không phải cường giả Thiên Vô Cấm hoàn toàn không làm gì được hắn.
Trong số nửa bước Thiên Vô Cấm thì hắn cũng ít có địch thủ.
Nhưng mà hôm nay, trăm hơi thở thì bị giết!
Mà đám người của Hồng Vực còn chưa có rời khỏi Thế Không Giới, bọn họ thấy cảnh này thì còn càng kinh hãi hơn, tăng tốc rời khỏi Thế Không Giới.
Mặc dù không biết tại sao Yêu Thần của Bất Hủ Tông muốn giết cường giả dưới trướng Thiên Nghiệp Thần Tướng, nhưng chiến đấu ở cảnh giới này không phải bọn họ có thể đứng gần xem.
Đứng gần xem thì sẽ chết!
Còn thị nữ Tiểu Doãn dưới trướng Thiên Nghiệp Thần Tướng và ba tên tướng lĩnh Thần U Quân còn lại thì giờ phút này đều ở trên bầu trời kinh ngạc nhìn thi thể của Phong Khống.
Cả buổi không nói nên lời.
Mộc Long lườm bọn họ một cái, hắn muốn đi, bọn họ cũng không dám đi lên cản.
Bởi vì bốn người bọn họ hợp lực lại cũng không đỡ nổi một quyền của Mộc Long, đi lên thì chỉ có chết.
Nhưng mà cũng may, động tĩnh lớn như vậy cũng đã khiến cho Thiên Nghiệp Thần Tướng chú ý đến.
"Các ngươi lại dám giết Phong Khống!" Tiểu Doãn dùng ánh mắt vừa kinh hãi vừa tức giận nhìn Mộc Long và Ôn Bình: "Các ngươi chết chắc!"
Mộc Long lập tức dừng bước, sau đó xoay người lại, đi tới hướng thị nữ của Thiên Nghiệp Thần Tướng vài bước, lạnh lùng đáp lại: "Ngươi cũng muốn bước theo hắn?"
Tiểu Doãn bị dọa đến lui lại mấy bước, nhưng mà ngoài miệng cũng không chịu ngừng.
"Các ngươi chết chắc!"
“Lại muốn chết thật!”
Mộc Long không kiên nhẫn, lại bùng nổ lần nữa.
Yêu lực màu xanh cuồng bạo toàn diện bùng nổ từ trong ra ngoài, sau đó hóa thành một đạo kinh hồng màu xanh lướt về phía thị nữ của Thiên Nghiệp Thần Tướng.
Ngay lúc này, một tiếng vang thật lớn truyền đến.
Phanh ——
Mộc Long đột nhiên bay ngược ra, như sao băng ngã xuống, đập vào trong dãy núi trùng điệp cách đó vạn trượng.
Nhìn lên đỉnh đầu, biển mây bị xé rách!
Nhìn xuống mặt đất, mặt đất liên tiếp đổ sụp.
Thân ở trong Thế Không Giới cũng cảm thấy Thế Không Giới cũng run rẩy kịch liệt một thoáng.
"Dám giết người của ta!"
Theo Mộc Long bay ngược ra, trên bầu trời Thế Không Giới xuất hiện giọng nói vang tận mây xanh, khi giọng nói này lọt vào tai đám người Ôn Bình, một nam nhân mặc áo bào xanh xuất hiện ở trên bầu trời.
Hắn vừa tới, nhưng mấy hơi trước Mộc Long đã bay ra ngoài!
Bởi vậy rõ ràng nam nhân này ra tay từ chỗ rất xa.
Ngoài mười dặm?
Ngoài năm mươi dặm?
Hay là trăm dặm?
Nói tóm lại, nam nhân ở trước mắt mang tới cho mọi người một cảm giác mạnh mẽ đến khó thở.
"Chủ nhân!"
Tiểu Doãn vội vàng khom người.
"Đại nhân!"
"Cung nghênh đại nhân!"
"Cung nghênh đại nhân!"
Ba tên tướng lĩnh của Thần U Quân lập tức quỳ một chân xuống đất.
Người tới chính là chủ nhân của Thế Không Giới —— Thiên Nghiệp Thần Tướng!
"Nguy rồi!"
Trong khoảnh khắc bọn người Quân Thiên Nhất Cố thấy Thiên Nghiệp Thần Tướng tới thì sắc mặt bỗng nhiên thay đổi.
Thiên Nghiệp Thần Tướng đến, chuyện đã diễn biến đến mức không thể ngăn cản được nữa!
Nhưng mà còn không chờ đầu óc bọn họ kịp phản ứng thì một đạo kinh hồng màu xanh từ dưới đất ngoài vạn trượng vụt lên, sau đó xuất hiện trước mặt bọn họ.
Chính là Mộc Long!
Giờ phút này, Mộc Long lại lông tóc không thương đứng cách bọn họ không xa, sau đó nói với Ôn Bình: "Tông chủ, các ngươi đi trước, ta kéo lại."
"Vậy mà không chết?"
Thiên Nghiệp Thần Tướng đưa mắt nhìn Mộc Long, sau đó quan sát tỉ mỉ Mộc Long vài lần, trong đôi mắt tức giận lóe lên vẻ kinh ngạc.
"Long tộc? Chỉ là cảnh giới Yêu Thần mà lại có được yêu thể có thể sánh ngang với Yêu Tổ, chẳng trách có thể đỡ được một chỉ ta đánh ra từ cách trăm dặm mà lông tóc không thương."
Mộc Long khẽ cười một tiếng.
Nhưng lại không để ý đến Thiên Nghiệp Thần Tướng.
Nói đùa cái gì?
Một chỉ cách trăm dặm thôi.
Coi như ngươi ngay trước mặt ta, cho ta một quyền thì ta cũng không kêu to lấy.
"Tông chủ, lát nữa ta sẽ trở lại.
Thiên Nghiệp Thần Tướng trầm giọng nói: "Trong Thế Không Giới của ta, ngươi cho là bọn họ còn có thể đi sao?"
Nói xong, không gian bích chướng trong Thế Không Giới đột nhiên bắt đầu rung động, sau đó giống như là quạt xếp, bắt đầu chồng lên nhau, sau đó gấp thành một bức tường không gian bích chướng không phải Thiên Vô Cấm không thể phá, thẳng tới chân trời, phong bế đường ra khỏi Thế Không Giới.
"Thiên Nghiệp tiền bối, đây là một cái hiểu lầm!"
Vụ Đô thấy thế thì vội vàng đứng dậy, là người giám sát, nàng không thể trơ mắt nhìn biến cố này càng ngày càng không thể cứu vãn được nữa.
Nếu như diễn biến thành Thiên Vô Cấm nội đấu thật, lúc đó thì chuyện lớn lắm.
Thiên Nghiệp Thần Tướng quát lạnh một tiếng, nói: "Vụ Đô, nếu như ngươi không muốn chết thì cút qua một bên!"
Sắc mặt Vụ Đô bỗng nhiên đại biến, nghe Thiên Nghiệp Thần Tướng nói như vậy, nàng đã biết biến cố này đã không thể cứu vãn được nữa.
Đúng lúc này, Ôn Bình cũng lên tiếng.
"Nếu như ta nói, ngươi không giữ ta lại được, ngươi tin không?"
Ánh mắt Thiên Nghiệp Thần Tướng lập tức rơi vào người Ôn Bình, sau đó khóe miệng nở một nụ cười, nói: "Không sợ?"
Thú vị!
Thật thú vị!
Đã lâu rồi hắn không thấy người trẻ tuổi nào có can đảm như thế!
Khó trách Vân Liêu chịu theo hắn rời đi mà không phải theo Tiểu Doãn đi gặp mình.
Còn sau lưng Ôn Bình có ai, Thiên Nghiệp hoàn toàn không quan tâm, dù cho sau lưng Ôn Bình có cường giả Thiên Vô Cấm thì giết người của hắn cũng phải đền mạng!
Nếu như cường giả Thiên Vô Cấm đó có ý kiến thì để hắn tới tìm mình!
"Đúng là can đảm! Như vậy càng khiến cho ta tò mò. . . vậy hôm nay ta chỉ giết con tiểu long này." Thiên Nghiệp đột nhiên muốn biết người đứng sau Ôn Bình là ai, có thể khiến cho hắn có niềm tin như thế: "Các ngươi ở lại Thế Không Giới đi, chờ người sau lưng các ngươi tới đón các ngươi!"
"Ngươi không giữ ta lại được, cũng không giết chết nó được."
Ôn Bình lại nói.
"Ngăn hắn lại!"
Mộc Long nhận được mệnh lệnh, trong nháy mắt khí thế toàn thân bùng nổ, hóa thành một con Mộc Long ngàn trượng, nương theo từng tiếng long ngâm nhào về phía Thiên Nghiệp.