"Kí chủ cứ yên tâm đi tới trước, nếu nó lại thêm ải mới, hệ thống sẽ cưỡng chế ra tay, cưỡng chế xóa bỏ trí tuệ của Kiếm Linh của Thanh Liên Kiếm!"
"Thanh Liên Kiếm lại có trí tuệ?"
Ôn Bình vừa hỏi ra câu này thì lập tức hiểu được.
Đồ chơi của thế giới tiên hiệp.
Có linh trí không phải rất bình thường sao?
Nhưng mà tại sao nó lại không muốn cho mình sử dụng?
Mình rất kém cỏi sao?
Lúc trước Thanh Liên Kiếm Tiên Lý Bạch thấy Địa Đạo Thanh Liên Thể của mình thì lập tức chủ động tặng Thanh Liên Kiếm cho mình!
Tuy bất đắc dĩ nhưng Ôn Bình vẫn chấp nhận hiện thực này. Nếu Thanh Liên Kiếm không muốn làm việc cho mình, như vậy thì Ôn Bình không thể không thu phục Thanh Liên Kiếm. Không phải ngươi không muốn sao? Chờ ta qua hai ải này, ngươi không muốn cũng phải muốn!
Tiếp tục đi sâu vào trong Thanh Long Động, tầm mắt đột nhiên trở nên cực kỳ khoáng đạt, vừa rồi hắn chỉ bước ra một bước thôi, nhưng người đã ở trong một vùng thiên địa khác.
Lần này, không có bia đá.
Chỉ có hệ thống giải thích cho hắn.
"Bây giờ kí chủ đang đứng ở trong tiểu thế giới của Thanh Long Động, đây là cửa ải thứ hai do Kiếm Linh của Thanh Liên Kiếm thiết trí - Kiếm Khôi Lâm! Thông qua Kiếm Khôi Lâm, kí chủ có thể vào cửa ải thứ ba."
Hệ thống nói xong, phong cảnh trước mắt Ôn Bình lại thay đổi.
Một sơn cốc mây mù lượn lờ xuất hiện ở trước mắt, mà hắn thì đứng ở cửa vào sơn cốc.
Trong sơn cốc, Thanh Liên Kiếm Ý tung hoành.
Lại vì mây mù lượn lờ nên không nhìn thấy gì cả.
Khi Ôn Bình dùng tinh thần lực dò xét bên trong thì lại phát hiện tinh thần lực của mình không có một chút tác dụng nào cả, một tấc cũng không vào được.
Sương trắng đó ngăn cách tất cả!
Giờ phút này, Thanh Liên Kiếm ở chỗ sâu trong thanh trì, đứng nhìn cảnh này, vẻ mặt hờ hững.
"Đại đạo vô tình, tiên lộ không cửa!"
"Ngươi không phải Lý Bạch, tu cũng không phải tiên, sao ngươi có thể khống chế ta?"
"Trong sương mù, suốt dọc đường đều là Kiếm Khôi, lại đều nắm giữ Thanh Liên Kiếm Ý cảnh giới đại thành, nếu ngươi dám vào, chúng nó cũng dám chém ngươi thành muôn mảnh!"
"Còn không dám vào!"
Dưới ánh nhìn soi mói của Thanh Liên Kiếm, Ôn Bình bước vào Kiếm Khôi Lâm, chui vào trong sương mù dày đặc đưa tay không thấy năm ngón.
Mười bước.
Trăm bước.
Khi Ôn Bình cực kỳ cảnh giác tiếp tục đi hai bước nữa, bên tai nghe được một tiếng kiếm rít, như như chớp giật từ bên trái tới.
Bá.
Kiếm tới, thanh liên theo.
Trong sương mù màu trắng, mặc dù đưa tay không thấy được năm ngón nhưng mà Ôn Bình cảm ứng được Thanh Liên Kiếm Ý, lại là Lục Diệp Thanh Liên, đại biểu cho cảnh giới đại thành!
"Thật nhanh!"
Ôn Bình kinh hô, vội vàng lui về sau, đồng thời đưa tay mở ra mạch môn, dùng mạch khí hộ thuẫn bảo vệ lỗ tai của mình.
Ngay trong nháy mắt khi mạch khí hộ thuẫn hình thành, một đạo Thanh Liên Kiếm Ý chém lên tai trái của Ôn Bình, chấn mạch khí hộ thuẫn vỡ ra một vết nứt. Đối phương thấy một kích không có đắc thủ, thu hồi kiếm chiêu, trong nháy mắt lại ra một kiếm, bức thẳng nửa người sau của Ôn Bình.
May mắn Ôn Bình phản ứng cũng không chậm, phi thân tránh thoát.
Trong nháy mắt khi tránh thoát được thì nghe chỗ mà hắn đứng trước đó phát ra một tiếng vang lớn, kiếm khí kinh khủng bổ ra sương trắng.
Nhìn xuyên qua sương trắng bị bổ ra, Ôn Bình thấy chỗ hắn mới đứng lúc nãy đã hoàn toàn thay đổi, giống như là thiên tai buông xuống.
Uy lực của một kiếm này có thể nói là khủng bố!
"Kiếm Khôi này không có bất kỳ tu vi gì, chỉ dựa vào Thanh Liên Kiếm Ý cảnh giới đại thành, tùy ý một kiếm thì thực lực đã có thể sánh ngang nửa bước Thiên Vô Cấm, đúng là không thể tưởng tượng nổi!"
Ôn Bình vừa lóe lên ý nghĩ này thì lại nghe được một tiếng phá không, cùng với tiếng kiếm rít khi lợi kiếm ra khỏi vỏ.
Lại có một Kiếm Khôi tới!
Bá.
Bá.
Không đợi Ôn Bình phản ứng lại, lại vài tiếng phá không tới.
Sắc mặt Ôn Bình bỗng nhiên thay đổi, lập tức móc đũa phép ra, trong chớp mắt đã hoàn thành ngâm xướng, triệu hồi ra Ám Lưu Tịch Diệt và song Long Hắc, Băng.
Trong nháy mắt khi Ám Lưu Tịch Diệt xuất hiện, Hắc Liêm lập tức giơ lên, sau đó vạch ra một đạo trăng tròn chém tới bốn phía.
Nhưng mà trong nháy mắt, Kiếm Linh của Thanh Liên Kiếm Ý lên, vô số Lục Diệp Thanh Liên theo gió mà động, như là trời mưa đánh xuống Ôn Bình và bọn Ám Lưu Tịch Diệt.
Khi Ám Lưu Tịch Diệt chém vào thanh liên thì không thể tiến lên một chút nào, ngược lại vô số thanh liên lại càng ngày càng gần.
Cho dù Ám Lưu Tịch Diệt liên tục vung vẩy Hắc Liêm nhưng mà Hắc Liêm đến nửa bước Thiên Vô Cấm cũng có thể giết này lại trở nên giật gấu vá vai trong lúc này, bị vô số thanh liên áp chế đến sít sao!
Minh Giới Hắc Long Vương thấy thế thì lập tức nhảy lên, há miệng phun ra vô số Hắc Long Viêm, lúc này, ngọn lửa màu đen bao phủ nửa cái Kiếm Khôi Lâm.
Lẫm Đông Băng Long Vương cũng há mồm phun ra vô tận băng vụ, kéo nhiệt độ của Kiếm Khôi Lâm xuống mức thấp nhất.
Một hỏa một băng, bao phủ toàn bộ Kiếm Khôi Lâm!
Nhưng mà làm như vậy thì kết quả chỉ khiến cho càng nhiều Kiếm Khôi tới thôi.
Ôn Bình dùng hệ thống nhìn bốn phía, cử động của lưỡng Long lại hấp dẫn mấy trăm Kiếm Khôi tới.
Bọn chúng một người một kiếm, đều dùng thức thứ nhất của Thanh Liên Thất Kiếm tiến vào Hắc Long Viêm và băng vụ, nơi thanh liên và kiếm đi tới, cho dù là Hắc Long Viêm hay là băng vụ đều nhượng bộ lui binh!
Thanh Liên Kiếm Ý từ mấy trăm Kiếm Khôi hội tụ vào một chỗ, trong khoảng thời gian ngắn thì đã chém hết Hắc Long Viêm và băng vụ, đồng thời cấp tốc vọt thẳng tới song Long, dùng Thanh Liên Kiếm Ý mai táng song Long!
Ám Lưu Tịch Diệt muốn đánh trả nhưng mà khi trăm Kiếm Khôi với vô số thanh liên đè tới, nó cũng chỉ nối gót theo song Long.
"Khá lắm, như vậy sao mà xông qua được!"
Ôn Bình bị cả kinh tranh thủ thối lui ra khỏi sương trắng.