"Chúng ta chỉ là Trấn Thủ Sứ trấn thủ Tuyền Nghệ Cung thôi, Tử Nhiên trưởng lão là trưởng lão Bất Hủ Tông, lẽ ra chúng ta nên hành lễ." Hai lão giả vẫn duy trì cung kính, sau đó dùng tay ra dấu mời: "Hai người chúng ta mới vừa xem thiên tư của Tử Nhiên trưởng lão, phát hiện mặc dù Tử Nhiên trưởng lão đã nắm giữ kỹ nghệ tuyền qua Tứ Tuyền nhưng chỉ dựa vào thời gian và khổ tu đổi lấy, không có thiên tư chút nào, cho nên hai người chúng ta cảm thấy Tử Nhiên trưởng lão không nên chỉ đi con đường Tuyền Qua Đồ."
"Hai vị tiền bối quả là mắt sáng như đuốc." Tử Nhiên đắng chát cười một tiếng.
Nếu như mình thiên tư trác tuyệt thì năm đó cũng sẽ không biến thành kẻ bị ruồng bỏ, hại cả gia tộc hổ thẹn, cuối cùng chỉ có thể trốn đến Hồ Thiên Địa xa xôi.
Nhưng mà nghe câu sau của hai Trấn Thủ Sứ, trong ánh mắt Tử Nhiên lộ ra tinh quang, ôm hy vọng mở miệng hỏi: "Hai vị tiền bối, vậy không biết ta nên đi con đường như thế nào? Thực không dám giấu giếm, cả đời này của lão thân cũng chỉ có chút theo đuổi như vậy. Nếu không thể đăng đỉnh con đường này thì cho dù lão thân chết rồi cũng khó có thể nhắm mắt."
"Mời Tử Nhiên trưởng lão vào bên trong." Hai lão giả khấu trừ một trăm điểm nhiệm vụ tông môn của Tử Nhiên, đón Tử Nhiên vào Tuyền Nghệ Cung, sau đó dẫn Tử Nhiên đi về phía trước trăm bước, đi tới trước ba cái Tuyền Qua Thiên Giai: "Tử Nhiên đại sư nên chủ tu Tuyền Qua Sát Khí, thứ phụ trợ như Tuyền Qua Đồ thì phụ tu, như thế tương lai chắc chắn tiền đồ vô lượng."
Nói xong, hai Trấn Thủ Sứ đồng thời ra tay, chỉ thẳng vào Tuyền Qua Thiên Giai phía bên phải, ra hiệu cho Tử Nhiên đi lên.
Tử Nhiên không có nghi ngờ, một bước đạp vào Tuyền Qua Thiên Giai.
Muốn quay đầu hỏi một câu thì hai Trấn Thủ Sứ sau lưng đã không thấy tăm hơi, sau lưng chỉ có vũ trụ mênh mông vô biên vô tận.
Quần tinh lấp lánh quanh thân, mang tới cho Tử Nhiên một cảm giác thần bí, đồng thời cũng có một tia hấp dẫn hết sức rõ ràng.
Hình như nó đang triệu hoán mình!
Lúc này, Tử Nhiên nhìn về phía một viên tinh quang, không nhìn không biết, nhìn một cái giật mình. Chỉ nhìn thoáng qua tinh quang thì Tử Nhiên đã thấy một hình ảnh, một tên Nhất Tuyền Tuyền Qua Thần Tượng đang chế tạo một thanh trường kiếm, khi kiếm thành, kiếm trảm trên sắt thép lại ăn mòn sắt thép trong nháy mắt!
"Cái này là Tuyền Qua Sát Khí mà hai Trấn Thủ Sứ nói tới chứ? Nói cách khác chính là vũ khí có năng lực đặc thù."
Tử Nhiên kinh hô.
Thì ra là không chỉ Tuyền Qua Đồ có thể có thêm năng lực đặc thù.
Vũ khí cũng có thể!
"Giống như tông chủ nói, Tuyền Qua Sát Khí này đủ để thay đổi cái thế giới này."
Trước đây, vũ khí nhiều nhất là có thể hô ứng với mạch môn, tăng thực lực tổng hợp lên.
Cái này giống y như hiệu quả của Tuyền Qua Đồ, cái trước tăng mạch thuật lên, cái sau tăng lực lượng lên.
Cũng bởi vì Tuyền Qua Vũ Khí chế tạo đắt đỏ hơn Tuyền Qua Đồ cho nên rất ít người đi mời Tuyền Qua Thần Tượng chế tạo nó, lại bởi vì Tuyền Qua Vũ Khí tăng phúc có chút ít, không thực tế bằng tăng phúc mạch thuật, cho nên cũng không có bao nhiêu người cố ý chế tạo Tuyền Qua Vũ Khí.
Nếu như Tuyền Qua Sát Khí vừa ra, tương lai sẽ khác.
Nghĩ đến đây, Tử Nhiên như đói như khát quan sát hình ảnh bên trong tinh quang, dần dần lâm vào trong đó, chờ suốt một ngày ở bậc thứ nhất, sau đó mới đi lên bậc thứ hai.
Chờ mấy ngày ở bậc thứ hai mới lên bậc thứ ba.
Rõ ràng mười bậc đầu chỉ là kỹ nghệ tuyền qua Nhất Tuyền, nhưng mà Tử Nhiên lại nấn ná không chịu rời đi, cho đến trăm ngày sau cũng mới đi lên được bậc thứ năm.
Khi năm canh giờ bên ngoài đi qua, một trăm ngày trong Tuyền Qua Thiên Giai đã qua, Tử Nhiên cũng mới đi lên được tới bậc mười, chuẩn bị cất bước đi lên bậc mười một.
Nhưng vừa định cất bước, Tử Nhiên dừng lại.
Nàng không biết thời gian đã không nhiều lắm.
Nàng chỉ biết là bây giờ nàng còn chưa có năng lực bước lên bậc mười một, trừ phi nàng chế tạo ra một món Tuyền Qua Sát Khí Nhất Tuyền.
Một giây sau, Tử Nhiên rời khỏi Tuyền Nghệ Cung, bước đi như bay, đón ánh triều dương đi về chỗ ở của mình, sau đó đâm đầu vào trong phòng trước ánh mắt kỳ quái của mọi người.
Bởi vì trên đường đi, cho dù là ai hành lễ với Tử Nhiên thì Tử Nhiên đều như không thấy, không nghe.
Chỉ lo bước nhanh đi!
Này hoàn toàn không giống Tử Nhiên đại sư hòa ái dễ gần bình thường.
"Tử Nhiên trưởng lão làm sao vậy?"
"Dáng vẻ vô cùng lo lắng như thế, là xảy ra chuyện lớn gì sao?"
"Không phải là đã xảy ra chuyện gì chứ?"
Mọi người thấy tình thế không ổn thì lập tức đi gọi Hô Lan, là đệ tử của Tử Nhiên đại sư, Hô Lan nghe xong thì vội vàng đi gõ cửa phòng Tử Nhiên đại sư, nhưng mà chờ hồi lâu cũng không nghe được động tĩnh trong đó.
Chuyện này khiến cho Hô Lan và mọi người sau lưng Hô Lan hơi đổi sắc mặt, sau đó vội vàng đi tới Thính Vũ Các gặp Ôn Bình.
"Tông chủ, chuyện lớn không tốt, Tử Nhiên đại sư xảy ra chuyện."
"Hôm nay Tử Nhiên đại sư rất khác thường, ai kêu nàng nàng cũng không để ý tới, sau khi trở lại chỗ ở thì không có động tĩnh, gõ cửa cỡ nào cũng không có phản ứng gì."
Đám người Hô Lan, Chiêm Đài Thanh Huyền một người một câu, trên mặt lộ vẻ lo lắng.
Dù sao Tử Nhiên đại sư tuổi tác cũng lớn.
Cho nên hai người đều thiên về tình huống xấu.
Ôn Bình thấy thế thì đại khái đoán được tại sao Tử Nhiên lại khác thường như vậy, sau đó thấy vẻ mặt lo lắng của mọi người thì cười một tiếng, hài lòng nói: "Xem ra Tử Nhiên đại sư đã học được chút gì đó, các ngươi đi về chờ đi, lúc nào Tử Nhiên đại sư đi ra thì dùng Truyền Âm Thạch gọi ta."
Nói xong, Ôn Bình đuổi đám người Hô Lan và Chiêm Đài Thanh Huyền đang đầu óc mơ hồ đi, không có giải thích thêm.