Đám người Hô Lan và Chiêm Đài Thanh Huyền thấy tông chủ không có cuống cuồng, lo lắng trong lòng lập tức giảm xuống, chỉ là không hiểu lời Ôn Bình nói có nghĩa gì, muốn đuổi theo hỏi nhưng mà tông chủ đã đuổi bọn họ xuống núi nên chỉ có thể coi như thôi, về khu ký túc xá chờ.
Khi Tử Nhiên đại sư ra khỏi phòng thì đã là lúc chạng vạng tối.
Trong nháy mắt khi cửa mở ra, mọi người vội vàng đi tới, sau đó thì thấy trong tay Tử Nhiên đại sư cầm một thanh trường kiếm màu đỏ thắm, chỗ mũi kiếm có một ngọn lửa đang bùng cháy, vui vẻ đi ra.
Vừa đi vừa hưng phấn mà hô: "Kiếm này thấy máu thì sẽ bốc cháy, mặc dù chỉ có xác suất một thành nhưng chỉ cần bị thanh kiếm này làm bị thương thì vết thương chảy máu có thể sẽ bốc cháy, hỏa diễm sẽ không ngừng đốt chỗ bị thương thương tổn của hắn, linh thể của hắn, cũng kéo dài ít nhất trăm hơi thở. Mặc dù chỉ là trăm hơi thở nhưng hỏa diễm này cũng đủ trí mạng!"
Tử Nhiên cực kỳ hưng phấn, khiến cho đám người đang gọi không hiểu ra sao, những đệ tử khác của Bất Hủ Tông nghe phong thanh mà đến cũng lập tức bu lại.
Dưới ánh mắt ngạc nhiên, nghi ngờ, lo lắng của mọi người, Tử Nhiên nhìn Hô Lan, sau đó nói: "Ngươi qua đây, để cho ta cắt mấy kiếm!"
Hô Lan bối rối.
Sư phụ muốn giết hắn?
Tử Nhiên bối rối, ngay lúc này, tiếng Ôn Bình vang lên sau lưng: "Nhiệm vụ tông môn, chịu mười kiếm của Tử Nhiên trưởng lão, ban thưởng ba trăm điểm nhiệm vụ tông môn. Có ai nhận?"
"Ta tới!"
"Ta tới!"
Chúng đệ tử Bất Hủ Tông lập tức tranh nhau chen lấn.
Không phải chỉ chịu mấy kiếm thôi sao.
Tử Nhiên đại sư là người một nhà, cũng sẽ không giết bọn họ thật, hơn nữa có Hoài Diệp sư tỷ, có thương thế gì mà không thể trị khỏi được?
Mọi người ở đây tranh nhau chen lấn, Hô Lan lập tức vọt tới trước mặt Tử Nhiên đại sư, sau đó nói: "Sư phụ, sư phụ thân yêu của ta, tới đi, tất cả những thứ này hãy để đồ đệ thân nhất của ngài chịu đi!"
Nói xong, bắt đầu vén áo tay áo.
Mọi người thấy Hô Lan chơi chiêu cảm tình thì đành bất đắc dĩ coi như thôi.
Kết quả là dưới ánh nhìn soi mói của tất cả mọi người, Tử Nhiên đại sư một kiếm tiếp một kiếm, chém lên người Hô Lan, ra tay không nặng nhưng đều đổ máu. Hô Lan thấy thế thì mừng thầm, chỉ là mười kiếm không đau không ngứa thôi mà có thể lấy được ba trăm điểm nhiệm vụ tông môn.
Quá lời!
"Hệ thống, năng lực đặc thù của thanh kiếm này có hiệu quả như thế nào?" Ôn Bình nhìn cảnh này, trong lòng thầm hỏi hệ thống.
Sau một khắc, hệ thống đưa ra tin tức của thanh kiếm trong tay Tử Nhiên.
“Vô Danh Kiếm.”
“Phẩm cấp: Nhất Tuyền Tuyền Qua Sát Khí.”
“Năng lực đặc thù: Khi tổn thương kẻ địch thì có xác suất một thành sẽ tạo thành tổn thương chân thực do hỏa diễm đốt cháy, đốt cháy vết thương chảy máu của hắn. Hỏa diễm kéo dài một trăm giây, tạo thành tổn thương chân thật cố định, lại không thể ngăn cản, khiến cho linh thể kẻ địch bị thương một thành!”
“Hạn chế: Năng lực đặc thù vô hiệu với Trấn Nhạc Cảnh và trên Trấn Nhạc Cảnh!”
"Mặc dù năng lực đặc thù vô hiệu với cường giả Trấn Nhạc Cảnh và trên Trấn Nhạc Cảnh, còn chỉ là Nhất Tuyền Tuyền Qua Sát Khí, nhưng hiệu quả đặc biệt này cũng rất không tệ, xác suất phát động không thấp, mười phần trăm, hơn nữa còn là tổn thương chân thực, không thể ngăn cản."
Ôn Bình tán thưởng một tiếng, cũng đúng vào lúc này, nụ cười của Hô Lan hơi cứng lại.
Khi kiếm thứ chín của Tử Nhiên đại sư hạ xuống, vết thương bị chém ra đột nhiên bị hỏa diễm trên mũi kiếm nhóm lửa, đồng thời nhanh chóng bao trùm toàn bộ thân thể Hô Lan.
Hô Lan giật mình.
"Cứu mạng!"
"Cứu mạng!"
Bên cạnh, mọi người của Bất Hủ Tông vội vàng hô hào múc nước cứu người nhưng lại bị Tử Nhiên đại sư ngăn lại.
"Không chết được!"
Mọi người thấy Tử Nhiên đại sư cũng nói như vậy, tông chủ cũng không nói gì thì đều trơ mắt nhìn Hô Lan bị ngọn lửa bao vây, nhảy tới nhảy lui, cuối cùng nhảy tới đầm sâu trong trong khu ký túc xá cũng không làm nên chuyện gì, vẫn luôn bị ngọn lửa thiêu đốt.
Trăm hơi thở sau, hỏa diễm mới dần dần dập tắt.
Nhìn lại Hô Lan, toàn thân bị đốt đen nhanh, các vị trí trên cơ thể cũng có mức độ tổn thương không giống nhau.
Thương không nặng, chỉ là vài vết thương nhẹ nhưng lại khiến cho mọi người kinh ngạc là hỏa diễm này nước cũng không thể dập tắt được.
"Hoài Diệp!"
Tử Nhiên đại sư vội la lên một tiếng.
Hoài Diệp buồn cười đứng dậy, sau đó nói: "Tử Nhiên trưởng lão, ngài yên tâm, giao cho ta, chút thương thế này một chén canh là khôi phục lại được."
"Sư phụ. . ."
Hô Lan hai mắt đẫm lệ, sau đó trơ mắt nhìn Tử Nhiên đại sư lại đi trở vào trong nhà, trong lúc nhất thời khóc không ra nước mắt.
Đúng là đã kiếm được ba trăm điểm nhiệm vụ tông môn.
Nhưng mà lại suýt chút nữa là bị nướng chín!
Nhất bất đắc dĩ là chuyện này còn là do hắn tự yêu cầu, không trách ai được.
Tưởng tượng một hồi, Hô Lan càng khó chịu hơn.
Mọi người ở đây dần dần tán đi, Chiêm Đài Thanh Huyền đi theo bước chân Ôn Bình, sau khi đuổi kịp Ôn Bình thì dò hỏi: "Tông chủ, vũ khí do Tử Nhiên đại sư chế tạo. . ."
"Cho tới giờ, trong tông môn cái gì cũng có, nhưng chỉ có kỹ nghệ tuyền qua là không có. Bây giờ có, đồng thời kỹ nghệ tuyền qua này còn có thể thay đổi thế giới này, ngươi đi Tuyền Nghệ Cung một chuyến thì hiểu." Ôn Bình chỉ hướng Pháp Sư Tháp: "Ở trên ngọn núi đăng sau Pháp Sư Tháp."
Chiêm Đài Thanh Huyền vui vẻ: "Đa tạ tông chủ!"
Cuối cùng cũng chờ được!
Nàng biết, chắc chắn tông chủ sẽ không mặc kệ bọn họ.
Trong tông môn, cái gì cũng có thể học tập, thậm chí ngay cả chỗ xem phim cũng có, sao lại thiếu kỹ nghệ tuyền qua được?
Từ biệt Ôn Bình, Chiêm Đài Thanh Huyền lập tức chạy về phía Tuyền Nghệ Cung.
Sau khi Chiêm Đài Thanh Huyền đi, Ôn Bình đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: "Hệ thống, Tuyền Qua Sát Khí và Tuyền Qua Đồ do trưởng lão tông ta chế tạo ra sẽ không bị hạn chế bán chứ. Giống như hạn chế một năm chỉ được bán một tấm đó."