"Không có, nhưng mà là hệ thống chỉ dẫn cho kí chủ, bổn hệ thống kiến nghị là chỉ có thưa thớt mới quý!"
"Ta biết, hơn nữa cho dù ta muốn điên cuồng bán Tuyền Qua Sát Khí thì mấy người Tử Nhiên đại sư cũng không làm được."
Biết được không có hạn chế, Ôn Bình yên lòng.
Không có hạn chế thì có ý nghĩa là tương lai Tử Nhiên đại sư chế tạo ra Tuyền Qua Sát Khí hoặc là Tuyền Qua Đồ thì không thiếu thiên tài địa bảo.
Thiếu thiên tài địa bảo.
Vậy thì bán Tuyền Qua Sát Khí!
Sau khi trở về Thính Vũ Các, Ôn Bình tiếp tục duy trì lịch tu luyện ban ngày Pháp Nguyên Sơn Cốc, ban đêm địa ngục vong linh.
Năm ngày sau đó, Ôn Bình không để ý đến cái gì cả, lẳng lặng chờ Phu Hóa Đản ấp ra.
Cho đến ngày thứ bảy, tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên.
“Phu Hóa Đản sắp nở ra! Mời kí chủ tìm một chỗ trống trải, mở Phu Hóa Đản ra!”
Ôn Bình vội vàng lao ra khỏi Thính Vũ Các, sau đó đâm đầu thẳng vào trong Pháp Nguyên Sơn Cốc, bởi vì hắn không muốn tạo thành oanh động quá lớn trong tông môn.
Sau khi đi vào cấm khu cuối cùng trong Pháp Nguyên Sơn Cốc, Ôn Bình đặt Phu Hóa Đản ngũ thải ban lan ở trên đồng cỏ, nhìn nó bắt đầu xuất hiện vết rách.
Trong vết rách có thải quang chiếu ra!
Răng rắc!
Đột nhiên, một cái vết rách dài một thước xuất hiện, theo sau đó là một luồng ánh sáng thất thải phóng lên tận trời, sau đó vết rách thứ hai xuất hiện, lại là một luồng ánh sáng phóng lên tận trời.
Theo vết rách càng ngày càng nhiều, thải quang phóng lên tận trời giống như núi cao che lấp thiên địa, hấp dẫn sự chú ý của không ít yêu vật.
"Cũng may là đi vào Pháp Nguyên Sơn Cốc, nếu ở trong tông môn thì không biết sẽ dẫn tới oanh động bao lớn nữa." Ôn Bình cảm thán một câu.
Vừa cảm thán xong, mấy hơi sau, Phu Hóa Đản vỡ ra!
Hào quang vạn trượng!
Trong hào quang thất thải, một thân ảnh khổng lồ như ẩn như hiện, sau đó là một tiếng gầm thét chấn động, tiếng vang ngàn dặm, chấn động đến vạn yêu phủ phục.
Trước mặt Ôn Bình cũng nhảy ra một cửa sổ hệ thống.
“Ấp thành công!”
“Thành công ấp ra Thượng Cổ Cửu Thiên Viên Long!”
“Thượng Cổ Cửu Thiên Viên Long.”
“Tu vi: Năm trăm chín mươi chín năm (kế thừa từ Thiên Cẩu).”
“Cảnh giới: Nửa bước Thiên Vô Cấm (kế thừa từ Thiên Cẩu).”
“Cảnh giới yêu thể: Thân thể Yêu Tổ (kế thừa từ Thượng Cổ Viên Ma).”
“Lực lượng cơ thể: Lực lượng Yêu Tổ (kế thừa từ Thượng Cổ Viên Ma).”
“Thần thông: Tiên Thiên Chi Thủy (kế thừa từ Cửu Anh), Thôn Thiên (kế thừa từ Thiên Cẩu), Thanh Ngưu Rống (kế thừa từ Thanh Ngưu), Ma Long Lĩnh Vực (kế thừa từ Ứng Long).”
Khi cửa sổ hệ thống xuất hiện, cự yêu trong hào quang cũng dần dần hiển lộ thân hình.
Nó thân cao ngàn mét, giống như là một ngọn cự sơn. Mặc dù không được vĩ ngạn như Thượng Cổ Viên Ma nhưng mà cao lớn hơn Hắc Long Vương, Băng Long Vương quá nhiều.
Thượng Cổ Cửu Thiên Viên Long, nó kế thừa thân thể hình người của Thượng Cổ Viên Ma, có thể đứng thẳng mà đi, màu da của nó kế thừa màu da xám đậm của Cửu Anh, mang đến cho người ta một loại khí tức cùng hung cực ác, sau lưng còn kế thừa một đôi cánh thịt màu xám đen của Ứng Long, cuối cùng thì là đầu, đầu của Thượng Cổ Cửu Thiên Viên Long giống như Thiên Cẩu, lại giống như Ứng Long, có chút quái dị, lại uy nghiêm.
Đối với cảnh giới, Ôn Bình có chút đáng tiếc.
Vậy mà không thành Yêu Tổ.
Vận may vẫn kém một chút.
Nhưng mà thân thể Yêu Tổ, còn có lực lượng Yêu Tổ, đúng là an ủi không nhỏ, ít nhất hai điểm này có thể khiến cho cho nó có sức tự vệ trước mặt Yêu Tổ chính thức.
Nếu Trần Hiết gặp được cường giả Thiên Vô Cấm thật thì đương nhiên sẽ có Đao Ma giải quyết thay hắn, Thượng Cổ Cửu Thiên Viên Long làm thú cưỡi cho Trần Hiết, miễn miễn cưỡng cưỡng cũng đủ.
"Không ngờ đúng là kế thừa thần thông của Thiên Cẩu, đáng tiếc là không phải Yêu Tổ, nếu không ta cũng muốn thử một chút xem ngươi có thể thôn nhật nguyệt hay không." Ôn Bình cảm thán một tiếng, sau đó bay lên trời, bay đến trước ngực Thượng Cổ Cửu Thiên Viên Long.
"Thu nhỏ lại một chút."
Ôn Bình ra lệnh, thân thể Thượng Cổ Cửu Thiên Viên Long bỗng nhiên thu nhỏ lại, cho đến khi lớn bằng Ôn Bình mới dừng lại.
"Hệ thống, cho nó ăn Phá Kính Đan thì có hiệu quả hay không?"
"Không thể. Bởi vì nó được ấp ra từ Phu Hóa Đản cho nên cả đời chỉ có thể duy trì ở năm trăm chín mươi chín năm tu vi, trừ phi nó tử vong. Sau khi chết, kí chủ có thể bỏ nó vào Phu Hóa Đản, phối hợp bốn loại yêu vật khác thì có lẽ có cơ hội để nó trùng sinh, đề cao cảnh giới."
"Đáng tiếc."
Ôn Bình lại xem xét kĩ Thượng Cổ Cửu Thiên Viên Long vài lần, sau đó lấy một quả Phu Hóa Đản thất thải sặc sỡ từ trong không gian hệ thống ra.
Để năm yêu Bạch Hổ vào trong đó, sau đó dẫn Thượng Cổ Cửu Thiên Viên Long đã hóa thành hình người đi ra khỏi Pháp Nguyên Sơn Cốc.
Mới ra khỏi Pháp Nguyên Sơn Cốc thì tin tức của Trần Hiết đến.
Ôn Bình cầm lấy Truyền Âm Thạch.
Giọng Trần Hiết từ bên kia Truyền Âm Thạch vọng lại.
"Tông chủ, thuộc hạ đã chuẩn bị xong."
Ôn Bình cười nói: "Ngươi cũng biết chọn lúc lắm."
"A?"
Trần Hiết hoảng hốt.
Hắn cho là mình quấy rầy chuyện của tông chủ.
Nhưng mà nghe câu nói sau của Ôn Bình thì lập tức mừng rỡ: "Tọa kỵ của ngươi vừa ra đời thì ngươi lập tức tìm tới."
"Tông chủ, ta lập tức quay lại!"
Trần Hiết không nói hai lời, lập tức khởi động truyền tống trận tiếp dẫn mình về tông môn, sau đó lại ngựa không dừng vó đi Vân Lam Sơn.
Khi nhìn thấy Ôn Bình, mặt mày hớn hở vội vàng dò hỏi: "Đa tạ tông chủ, đa tạ tông chủ! Thuộc hạ. . ."
Ôn Bình vỗ vỗ bả vai Thượng Cổ Cửu Thiên Viên Long bên cạnh, sau đó nói với nó: "Từ hôm nay trở đi, hắn là chủ nhân của ngươi."
Đôi mắt đỏ của Thượng Cổ Cửu Thiên Viên Long lập tức rơi vào trên người Trần Hiết, Trần Hiết lập tức cảm thấy mình như bị thứ kinh khủng gì đó để mắt tới, nhưng mà cảm giác này chỉ thoáng qua tức thì, sau đó lại đổi thành nhu hòa.