Sắc mặt ba người đột biến đồng thời Thanh Thiển tư thái thướt tha, thoạt nhìn không quá ba mươi vội vàng răn dạy ba người: “Ba người các ngươi bị gì thế, ngay cả Vực Chủ Quân Thiên Nhất Cố cũng dám đắc tội, ta gọi bọn ngươi từ Trạch Minh Cung ra là để giúp đỡ ta chứ không phải gây phiền cho ta thêm! Còn không tranh thủ xin lỗi Vực Chủ, các ngươi có mấy cái đầu để chém?"
Một tiếng gầm thét dọa cho ba người vội xin lỗi.
"Chúng ta có mắt như mù, xin Vực Chủ thứ tội!"
"Xin Vực Chủ thứ tội, chúng ta căm thù Già Thiên Lâu đến tận xương tuỷ, tuyệt đối không thể là người ẩn núp của Già Thiên Lâu!"
Ba người suýt chút quỳ xuống đất.
Ba người điên cuồng tạ lỗi, Quân Thiên Nhất Cố còn chưa kịp mở miệng thì Thanh Thiển lập tức nói tiếp: "Vực Chủ, ngài tha cho ba đứa nhỏ này đi. Mời ngài vào bên trong trước, vừa khéo Trạch Minh Thương Hội vừa nhập được một nhóm thiên tài địa bảo cực kỳ tốt, sẽ bán rẻ cho ngài, ta lại tự mình ra tay chế tạo một thanh thần binh cho ngài, tuyệt đối có thể làm cho thực lực của ngài tăng lên không ít!"
"Thanh Thiển trưởng lão cũng biết cách làm ăn lắm, không ngờ ta tới chỗ ngươi, đã bị tức rồi mà vẫn phải đưa bạch tinh cho ngươi?"
"Vực Chủ nói thế nào ấy, những thiên tài địa bảo đó đều là thứ trân quý. Sí Hoàng Chi Tinh, Sơn Hải Thạch. . . ngài nói xem, mấy thứ này có thứ nào mà không phải là thứ quý hiếm, phía trên cũng vừa sai người đưa đến Thần Phi Thành, không có ai biết rõ tin tức của bọn nó, ngài chính là khách hàng đầu tiên biết được." Thanh Thiển cười rất động lòng người, đồng thời không ngừng đi tới chỗ Quân Thiên Nhất Cố, cố ý sát lại gần Quân Thiên Nhất Cố, đồng thời dùng cùi chỏ cọ xát thân thể Quân Thiên Nhất Cố.
Sắc mặt Quân Thiên Nhất Cố hơi đổi, lúng túng khẽ ho khan hai lần, sau đó trên mặt hiện lên nét đỏ ửng trăm năm khó gặp một lần.
Cũng đúng vào lúc này, Quân Thiên Nhất Cố cũng nương tay.
"Uy hiếp bản Vực Chủ, ta có thể nể mặt ngươi, chuyện cũ sẽ bỏ qua. Nhưng Thanh Thiển trưởng lão, ngươi có biết bọn họ dám nói năng lỗ mãng với Ôn tông chủ, đúng là to gan lớn mật!"
Thanh Thiển lập tức nương theo hắn, ra vẻ tức giận khiển trách: "Còn không mau mau xin lỗi Ôn tông chủ, các ngươi đó, rất biết gây chuyện cho ta!"
Ba tên đệ tử hạch tâm của Trạch Minh Cung nghe xong thì vội vàng khom người xin lỗi Ôn Bình, thái độ không có thành khẩn như khi xin lỗi Quân Thiên Nhất Cố, bởi vì hai chữ tông chủ khiến cho ba người không quan tâm, nếu không phải có Quân Thiên Nhất Cố thì ba người bọn họ cũng không muốn xin lỗi.
"Tử Nhiên đại sư, chúng ta đi thôi." Có điều Ôn Bình cũng không thèm để ý đến ba người bọn họ, nói đúng hơn là không thèm để ý người của Trạch Minh Cung.
Hắn có hứng thú với Tuyền Qua Thần Tượng của Thiên Tượng Môn, nhưng đối với loạn ‘vạn năm lão nhị’ như bọn họ thì hắn không có hứng thú gì.
Hơn nữa, hắn cũng không phải là đứa nhỏ nữa.
Trước kia, nếu có người nói năng lỗ mãng thì có lẽ hắn sẽ trực tiếp rút đao.
Nhưng mà bây giờ hắn chỉ cảm thấy không cần thiết vì ba người mà mang tiếng là tự cao tự đại, hẹp hòi.
"Vâng, tông chủ!" Tử Nhiên gật đầu, dời ánh mắt khỏi người Thanh Thiển, đi theo sau lưng Ôn Bình đi về phía trước.
Quân Thiên Nhất Cố thấy thế thì lập tức ba chân bốn cẳng đuổi theo: “Ôn tông chủ, ngài chờ ta một chút."
Lời vừa nói ra, Thanh Thiển hơi đổi sắc mặt.
Bởi vì Quân Thiên Nhất Cố dùng chữ ngài!
Có thể làm cho Quân Thiên Nhất Cố dùng chữ ngài, chứng minh người trước mắt chắc chắn là người của thế lực lục tinh, hoặc là cường giả Thiên Vô Cấm!
Mặc dù tông chủ họ Ôn nàng chưa từng nghe nói tới nhưng lỡ như là tông môn vừa mới tiến giai thành thế lực lục tinh thì sao?
Đắc tội một cái thế lực lục tinh cũng không phải là chuyện tốt gì.
Vừa nghĩ tới đó, Thanh Thiển vội vàng muốn đuổi theo, nhưng mà lúc này lại nghe một người trong số ba tên đệ tử hạch tâm bên cạnh chậm rãi nói.
"Tử Nhiên, sao cái tên này càng nghe càng thấy quen. . . khoan đã, Tử Nhiên đại sư này nhìn giống như là Minh Châu trưởng lão."
Một người kinh hô, sau đó hai người còn lại cũng phản ứng lại.
Hai người nhớ lại tướng mạo của Minh Châu trưởng lão trong tông môn, phát hiện người trước mắt đúng là rất giống Minh Châu trưởng lão.
“Còn có chuyện trùng hợp như vậy.”
"Cũng quá giống."
Hai người cũng thán phục một tiếng.
Thanh Thiển cũng lập tức phản ứng lại, trí nhớ đã ngủ yên rất lâu bị đánh thức, hai chữ Tử Nhiên cũng xuất hiện trong đầu.
Tử Nhiên!
Không phải Minh Châu trưởng lão có một nữ nhi tên là Tử Nhiên sao?
Tưởng tượng năm đó Minh Châu trưởng lão gửi gắm bao nhiêu kỳ vọng vào nàng, nhưng mà Tử Nhiên thiên phú cực thấp, trăm năm mới nắm giữ kỹ nghệ tuyền qua Nhị Tuyền.
Này phá vỡ một cái ghi chép của Trạch Minh Cung!
Ghi chép về người kém nhất!
Bởi vậy Minh Châu trưởng lão cũng trở thành trò cười cho không ít người, Minh Châu trưởng lão cũng cực kỳ thất vọng với nàng, sau đó không có quan tâm tới nàng nữa, sau này trải qua một lần cãi lộn, Minh Châu trưởng lão lại tự tay trục xuất nữ nhi của mình ra khỏi Trạch Minh Cung, cuối cùng không ai nhìn thấy Tử Nhiên nữa.
"Người giống, tên cũng là Tử Nhiên, hẳn là trên đời này sẽ không có chuyện trùng hợp như vậy chứ?" Trong đầu Thanh Thiển đột nhiên lóe lên một hình ảnh, vừa rồi, trong lúc lơ đãng nàng nghiêng mắt nhìn thấy ánh mắt của Tử Nhiên đó nhìn nàng, trong ánh mắt lộ ra nhiều thứ phức tạp.
Thế nhưng lúc ấy nàng không nghĩ nhiều, bây giờ nhớ lại. . .
Đúng, Tử Nhiên biết mình!
Bởi vì lúc nàng còn nhỏ, mình không ít lần chơi với nàng.
"Không ngờ, đã qua lâu như vậy, nàng lại trở về." Thanh Thiển cảm thán một tiếng, sau đó lập tức dặn dò ba người bên cạnh: “Ba người các ngươi lặng lẽ theo sau, đừng để cho bị phát hiện, tùy thời bẩm báo lại vị trí cụ thể của bọn họ."
Ba người gật đầu.
"Rõ!"
Nói xong, ba người lập tức rảo bước bắt kịp.
Ba người vừa đi, Thanh Thiển nhìn hướng ba người Quân Thiên Nhất Cố tan biến, suy tư lẩm bẩm một câu: “Minh Châu trưởng lão cả đời không gả cho ai, cũng chỉ có một nữ nhi là Tử Nhiên. . . nhưng khi đó nàng tự tay trục xuất Tử Nhiên khỏi Trạch Minh Cung, ta có nên nói tin tức Tử Nhiên trở về cho nàng không?"