Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 1317 - 【Vip】 Thiên Tượng Môn Như Mặt Trời Ban Trưa (5)

【VIP】 Thiên Tượng Môn như mặt trời ban trưa (5) 【VIP】 Thiên Tượng Môn như mặt trời ban trưa (5)

Thanh Thiển lắc đầu, cười nói: "Không có gì, chỉ là xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn thôi."

Thanh Thiển không có giải thích lý do.

Mặc dù chuyện mình bị đánh không sớm thì muộn cũng truyền ra, nhưng để nàng chính miệng nói ra thì vẫn có chút khó nói.

"Ôn tông chủ, Tử Nhiên. . . đại sư!" Thanh Thiển đi đến vài bước, khom người với Ôn Bình, nhìn xung quanh một lượt, phát hiện trong phòng có thêm hai gương mặt lạ lẫm mà lúc sáng không thấy.

Ánh mắt lướt qua Trần Hiết, biểu cảm của nàng vẫn như thường, nhưng khi ánh mắt lướt qua Thượng Cổ Cửu Thiên Viên Long đã hóa thành hình người thì Thanh Thiển lập tức dừng một chút. Bởi vì nàng cảm nhận được khí tức khiến cho người ta sợ hãi từ trên người của hắn.

Khí tức này khủng bố hơn khí tức nàng cảm nhận được trên người La Tam Thiên quá nhiều!

Lúc này, Thanh Thiển lập tức nghĩ thầm trong lòng: Quả nhiên lai lịch của đám người này không đơn giản, tuyệt đối là thế lực lục tinh!

Một cái thế lực lục tinh đột nhiên vào ở Thần Phi Thành, đối với Thần Phi Thành thì sẽ là một trận rung chuyển không nhỏ. Hơn nữa đối phương mua Tài Nguyên Thương Hội của Thần Phi Thành, xem ra là muốn làm ăn.

Chuyện này khiến nàng nhịn không được tò mò, thế lực lục tinh mới tới này muốn buôn bán cái gì ở Thần Phi Thành.

Nàng đột nhiên có chút chờ mong, nếu là buôn bán Tuyền Qua Đồ và thiên tài địa bảo thì tốt.

Nhưng mà nàng lập tức bỏ ngay ý nghĩ này, bởi vì chưa từng có thế lực lục tinh nào buôn bán cái này.

Đối với thế lực lục tinh thì chuyện có thể kiếm tiền nhiều lắm, không cần thiết phải đi giật mối làm ăn với Thiên Tượng Môn.

Nhưng mà khi Ôn Bình mỉm cười đáp lại, Thanh Thiển vẫn không nhịn được hỏi: "Không biết Ôn tông chủ tới đây là định buôn bán cái gì, sau này nếu như có dùng đến Trạch Minh Thương Hội ta thì ngài là bằng hữu của Vực Chủ Quân Thiên Nhất Cố, Thanh Thiển ta nhất định sẽ hết sức giúp đỡ!"

Ôn Bình thấy mặc dù biểu cảm của Tử Nhiên có chút chấn động nhưng lại không cười thì cũng lười nói.

Nếu Tử Nhiên đại sư canh cánh trong lòng chuyện Trạch Minh Cung, vậy thì Trạch Minh Cung sẽ không là bằng hữu của Bất Hủ Tông.

Nếu không là bằng hữu.

Vậy thì cũng không có chuyện gì để nói.

"Nếu như Thanh Thiển trưởng lão không có việc gì thì có thể rời đi. Chúng ta còn có chuyện phải làm." Ôn Bình trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.

Trần Hiết thấy thế thì lập tức tâm lĩnh thần hội, đi tới chỗ Thanh Thiển, dùng tay làm dấu mời: "Mời!"

Thanh Thiển không nói gì thêm, chỉ là khẽ khom người, nhìn thoáng qua Tử Nhiên, lui lại bước đi ra ngoài. Nhưng mà đi được vài bước thì lại tranh thủ nói với Quân Thiên Nhất Cố: "Vực Chủ, xin dời bước nói chuyện, Thanh Thiển có việc muốn hỏi."

Quân Thiên Nhất Cố gật đầu, nhưng khi đi tới cổng Tài Nguyên Thương Hội thì lại dừng lại: "Thanh Thiển trưởng lão có việc gì thì nói ở đây luôn đi."

Quân Thiên Nhất Cố không dám đi xa, bởi vì hắn cảm nhận được Ôn Bình không vui.

Thanh Thiển do dự mấy hơi, chậm rãi mở miệng dò hỏi: "Xin hỏi, Vực Chủ có biết lời đồn ở Hồng Vực? Hồng Vực xuất hiện một vị Tuyền Qua Thần Tượng có thể chế tạo ra Tuyền Qua Đồ có năng lực đặc thù?"

Nghe được câu hỏi này, Quân Thiên Nhất Cố ngơ ngẩn, trong lúc nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào.

Có thì có.

Hơn nữa còn ở ngay trong phòng.

Nhưng mà người này không ưa ngươi lắm!

Quân Thiên Nhất Cố khó khăn, cuối cùng chỉ có thể khẽ gật đầu, lại vội vàng giải thích: "Ta chỉ có thể nói cho ngươi là có, nhưng nếu ngươi muốn biết được nhiều hơn từ chỗ ta thì Quân mỗ chỉ có thể nói tiếng xin lỗi."

"Có thì tốt!" Thanh Thiển trưởng lão lập tức vui vẻ, mây đen trong lòng trực tiếp bị tin tức tốt này đẩy đi một nửa: "Chỉ cần biết rằng hắn thật sự tồn tại là được, chuyện kế tiếp Thanh Thiển sẽ tự mình xử lý."

Chỉ cần người này tồn tại là được, nàng có thể nghĩ cách mời đối phương đến, áp chế Thiên Tượng Môn!

Không cần biết đối phương ra giá cao bao nhiêu!

Nàng đều đồng ý!

"Thanh Thiển trưởng lão muốn làm cái gì?" Quân Thiên Nhất Cố nói như vậy thì cảm thấy không đúng, vội vàng hỏi.

Thanh Thiển nói rõ luôn: "Thực không dám giấu giếm, lúc này, Trạch Minh Thương Hội ta đang đứng ở giai đoạn nguy hiểm, cần vị Tuyền Qua Thần Tượng này thay chúng ta ra tay đối phó Thiên Tượng Môn, bằng không sau này Thần Phi Thành này sẽ là Thiên Tượng Môn một nhà độc đại. . . đa tạ Vực Chủ báo cho, sau này Thanh Thiển sẽ tạ ơn hậu hĩnh. Thanh Thiển còn phải đi Hồng Vực một chuyến, giờ không thể nói nhiều với Vực Chủ."

Nói xong, Thanh Thiển lập tức cáo từ rời đi.

Quân Thiên Nhất Cố ngây ra một lúc, chỉ có thể đưa mắt nhìn Thanh Thiển rời đi, hắn rất muốn nói: Thanh Thiển, ngươi không cần chơi như thế!

Bất đắc dĩ lắc đầu, Quân Thiên Nhất Cố rời khỏi Tài Nguyên Thương Hội, nhanh chóng đi làm chuyện Ôn Bình dặn dò.

Cứ như vậy, một đêm lặng lẽ trôi qua.

Mắt thấy lại sắp đến giờ mở bán Bất Hủ Nhật báo!

Một đêm này, giao phong giữa Trạch Minh Thương Hội và Thiên Tượng Môn truyền vào trong tai Ôn Bình, cũng truyền vào trong tai Tử Nhiên.

Lúc đó, Ôn Bình lưu ý biểu cảm của Tử Nhiên, phát hiện trong ánh mắt nàng lóe lên cảm xúc phức tạp.

Đến lúc này, Ôn Bình có thể xác định, mặc dù ngoài miệng Tử Nhiên đại sư nói đã qua hết nhưng thật ra thì chỉ là ép mình phải quên thôi, bị mẫu thân thân sinh vứt bỏ, chuyện này làm gì mà dễ quên như vậy được?

Đúng là thời gian có thể chữa lành rất nhiều vết thương, nhưng thực chất thì chỉ che phủ vết thương thôi, ít có vết thương nào thật sự lành lại lắm. Khi có một ngày, băng gạc trên vết thương bị người ta cởi ra lần nữa, cho dù là xúc động một cái thì vết thương vẫn sẽ đau.

Sáng sớm hôm sau, Ôn Bình vốn định kiểm tra cái lầu mới mua một phen, chờ đợi Bảng Tuyền Qua Thần Tượng. Nhưng mà sáng sớm, Tử Nhiên đại sư đã tìm tới cửa, dò hỏi: "Tông chủ, hôm nay cần lão thân làm gì không?"

Ôn Bình không cần nghĩ ngợi, nói ngay: "Không có chuyện gì, hôm nay chỉ xem náo nhiệt, ăn một chút đặc sản của Thần Phi Thành."

"Như vậy, tông chủ, lão thân muốn một mình đi dạo Thần Phi Thành, ngắm Thần Phi Thành một chút. Nếu có chuyện thì ngài có thể gọi ta bất cứ lúc nào!" Tử Nhiên hơi khom người, lui bước muốn rời đi.

Bình Luận (0)
Comment