Đó là không có dị tâm.
Bất Hủ Tông có thiếu Tuyền Qua Thần Tượng thì cũng sẽ không thu một người ở Tào doanh nhưng lòng ở Hán.
Sau khi dặn dò xong chuyện này, Ôn Bình cũng không nói thêm gì nữa: "Tử Nhiên đại sư, ngươi làm chuyện của mình đi, nếu muốn về tông thì về, không cần đến chào từ biệt ta."
"Tông chủ, vậy lão thân đi xuống trước."
Tử Nhiên khom người cáo lui, nhưng mà vừa lui vừa nghĩ trong đầu, tính chuyện lôi kéo Tuyền Qua Thần Tượng.
Mặc dù Ôn Bình chỉ nhắc đến chuyện này nhưng Tử Nhiên lại cho là chuyện này quan trọng hơn tu luyện.
. . .
Cùng lúc đó, giao đấu vẫn còn tiếp tục ở diễn võ trường.
Người thứ ba ra sân chính là yêu nghiệt xếp hạng thứ chín ở Thất Vực Đăng Thiên Bảng ở Ngũ Tuyệt Vực.
Hắn chứng kiến được sự mạnh mẽ của hai món Tuyền Qua Sát Khí, cũng không còn dám khinh thường đối thủ như lúc trước nữa.
Có lẽ đối thủ thực lực không bằng hắn, nhưng Tuyền Qua Sát Khí mạnh mẽ khiến cho hắn có chút hồi hộp.
Nhất là khi biết cung của đối phương có được hiệu quả truy tung, hắn lại càng cẩn thận hơn.
Khi hai người đều bước lên đài, tất cả mọi người bắt đầu hoan hô, mấy người Phùng Vĩnh lại càng hứng thú hơn.
Nhưng mà bọn họ không biết là giờ phút này, có một đôi mắt đang tràn ngập tham lam nhìn chằm chằm bốn người Tống Tĩnh trên đài.
Nói đúng hơn là hắn đang nhìn chằm chằm vào Tuyền Qua Sát Khí trong tay bốn người!
Đôi mắt này đến từ trong đám người trăm vạn, bởi vì giấu ở trong chúng sinh, cho nên không bị phát hiện ra.
Khi trận đấu thứ ba bắt đầu không bao lâu thì hắn lặng lẽ xuyên qua đám người rời đi.
Rời xa đám người, hắn đi vào sâu trong một ngõ hẻm không người, sau đó hóa thành kinh hồng rời khỏi Thần Phi Thành, chỉ để lại bộ áo đen mới khoát lên lúc nãy.
Hắn rời đi không có khiến cho bất cứ ai chú ý tới, tất cả mọi người vẫn đắm chìm trong biển hưng phấn và ngạc nhiên, bao gồm cả bốn người Tống Tĩnh.
Nhất là khi nghe mấy người Long Dã nói chuyện, bốn người hưng phấn hơn.
"Ba người còn lại, Long gia ta muốn!" Long Dã giở công phu sư tử ngoạm, lập tức bao trọn ba người Tống Tĩnh còn chưa được chọn.
Bên cạnh, Hứa Niệm lập tức không vui, nói: "Long nhị công tử, khẩu vị của ngươi còn lớn hơn Ngụy Thông đó nữa. Nhưng mà ngươi cẩn thận một chút, Bất Hủ Tông đã hứa sẽ bảo vệ bốn người bọn họ ba năm. Ba năm sau, nếu ngươi dám cướp Tuyền Qua Sát Khí của bọn họ, chỉ sợ là phụ thân ngươi tới cũng rất khó giữ được ngươi. Kết cục của đám người La Tam Thiên, ngươi cũng thấy đấy."
"Nếu ngươi muốn bị Tử Khí Các kéo vào sổ đen thì ngươi cứ tiếp tục." Phùng Vĩnh ở bên cạnh, có chút hả hê nói.
Long Dã đang hưng phấn, có chút quên hết tất cả, nghe nói như vậy thì biểu cảm trên mặt lập tức cứng lại, trong đầu lập tức xuất hiện gương mặt "dữ tợn" của Ôn Bình.
"Các ngươi tiếp tục, xem như ta chưa từng nói gì." Long Dã ngượng ngùng cười một tiếng, sau đó đưa mắt nhìn trường cung đã kéo căng.
Đám người Hứa Niệm thấy thế thì đoán hẳn là Long Dã sợ, cho nên chỉ cười một tiếng, sau đó cũng không nói gì nữa, đưa mắt nhìn vào đài luận võ.
Phùng Vĩnh cũng thuận thế mở miệng nói: "Thực lực của Hàn Sơn mặc dù chỉ xếp thứ chín trong Ngũ Tuyệt Vực nhưng thực lực cận chiến lại xếp top ba. Mặc dù phái hắn lên có chút khi dễ đối phương nhưng ta cũng muốn xem xem cung này có thể bức Hàn Sơn bức đến mức nào."
"Ngươi phái một tân tú năng lực cận chiến xếp top ba lên đánh với hắn, ngươi có bệnh hả? Cung vốn là viễn chiến, chỉ cần bị tới gần người thì uy lực của cây cung đó suy yếu ít nhất một nửa. Ngươi để cho chúng ta xem cái gì?"
Hứa Niệm nhíu mày, oán trách.
Nhưng mà Phùng Vĩnh chỉ lạnh nhạt nói một câu: "Chẳng lẽ tương lai kẻ địch của hắn sẽ viễn chiến với hắn mãi mãi?"
"Ngươi cưỡng từ đoạt lý!" Hứa Niệm tức giận trừng mắt nhìn Phùng Vĩnh, sau đó không nói gì nữa, tập trung chú ý lên đài luận võ.
Cung đã buông ra!
Mũi tên đã rời dây cung!
Người cầm cung cũng không ngốc, hắn biết mình không thể bị tới gần người cho nên sau khi bắn ra một mũi tên thì lập tức kéo dài khoảng cách với Hàn Sơn.
Phanh ——
Hàn Sơn ba mạch cùng chấn động, sau đó đưa tay một cái, ngưng tụ ra một bia đá màu đen cản trước người, đỡ được mũi tên bay thẳng tới mình. Dĩ nhiên, hắn cũng không có coi thường đối phương đến mức đó, cho là có thể dựa vào một chiêu mạch khí phòng ngự tiện tay đánh ra là có thể ngăn lại một mũi tên này, cho nên trong nháy mắt khi bia đá vụt lên từ mặt đất va chạm với mũi tên thì hắn vọt mạnh ra.
Hắn nghĩ rất đơn giản, dựa vào bia đá ngăn cản mũi tên một hai hơi, sau đó hắn có thể mượn cơ hội này lập tức rút ngắn khoảng cách với đối phương.
Oanh ——
Bia đá theo tiếng mà nát, rơi lả tả trên đất.
Sau khi bắn thủng bia đá, mũi tên lập tức đổi hướng, tiếp tục đuổi theo Hàn Sơn. Hàn Sơn không có quay ra sau nhìn mà tiếp tục phóng tới chỗ người cầm cung. Nhưng khi ở khoảng cách trăm trượng thì người cầm cung lại bắn ra ba mũi tên!
Vù ——
Vù ——
Vù ——
Ba tiếng xé gió truyền đến, Hàn Sơn lập tức chấn động mạch môn, sau đó một cây thạch thương xuất hiện, đánh bay mũi tên, sau đó nhảy lên một cái, khi muốn hóa thành thiên thạch rơi xuống như thường ngày thì hắn cảm nhận được bốn mũi tên dưới người!
Bốn mũi tên lên như diều gặp gió, đuổi sát tới!
"Xem ra chỉ có thể phá hủy mũi tên này trước!" Hàn Sơn lập tức chấn động mạch môn, sau đó đột nhiên đổi đầu thương, đánh xuống.
"Chấn Sơn Xuyên!"
Một thương mang theo một đòn toàn lực của Hàn Sơn ầm ầm hạ xuống, chấn vỡ bốn mũi tên, khiến cho võ đài chế tạo bằng tài liệu đặc thù bị thủng một hố to. Nhưng mà hắn chưa kịp buông lỏng một hơi thì tiếng xé gió liên tục vang lên.
Sau lưng.
Bầu trời.
Cùng với phía bên phải.
Sưu sưu sưu ——