Tiếng xé gió như là sấm sét sau cơn mưa, vang lên bên tai không dứt, không tới mười hơi, hắn nghe được tiếng của ít nhất hai mươi mũi tên.
Hơn nữa tiếng mũi tên xé gió vẫn còn tiếp tục!
Đối phương lại đang không ngừng bắn tên!
"Tuyền Qua Sát Khí này quá vô lại!"
Sắc mặt Hàn Sơn cứng lại, bởi vì mỗi một mũi tên có lực sát thương ít nhất cũng là cấp Trấn Nhạc Thượng Cảnh, bằng không vừa rồi bia đá phòng ngự có thể mạnh mẽ chống đỡ một kích của Trấn Nhạc Thượng Cảnh bình thường của mình sẽ không vỡ nát trong nháy mắt. Cho dù là hắn, muốn ngăn cản mỗi một mũi tên thì đều phải vận dùng chừng bảy thành thực lực.
Bây giờ đối phương không ngừng bắn tên, quá vô lại. Không tới mười hơi, toàn bộ sân đấu võ đã tràn đầy mưa tên, sau đó chúng nó lại như có mắt, không ngừng đuổi theo Hàn Sơn.
Hàn Sơn muốn trốn tránh nhưng mà trốn một chút thì lại phát hiện mũi tên càng ngày càng nhiều.
Hết cách, Hàn Sơn chỉ có thể toàn lực mạnh mẽ chống đỡ mưa tên, rơi vào đường cùng, chỉ có thể vận dụng toàn bộ thực lực, lần lượt đánh tan mưa tên bắn tới.
Cứ như vậy, Hàn Sơn không gây thương tổn được người cầm cung.
Mà người cầm cung cũng không đả thương được Hàn Sơn.
Hai bên lâm vào giai đoạn giằng co.
Thấy cảnh này, người vây xem nhịn không được cảm thán.
"Mặc dù lần này người nắm giữ Tuyền Qua Sát Khí cũng không có lập tức thắng trận, nhưng lại khiến cho Hàn Sơn cũng vô kế khả thi. Phải biết, Hàn Sơn là top mười Thất Vực Đăng Thiên Bảng ở Ngũ Tuyệt Vực, mà hắn chỉ là một thành viên trong số đông Trấn Nhạc Cảnh bình thường thôi."
"Các ngươi có phát hiện hay không, mỗi một mũi tên cung này bắn ra đều là ngưng kết mạch khí giữa thiên địa mà hình thành, hoàn toàn không hao tổn bao nhiêu lực lượng linh thể của người cầm cung."
"Cũng bởi vì như thế cho nên hắn mới dám bắn tên không ngừng?"
"Hẳn là như vậy!"
"Vậy có phải cái cung này quá kinh khủng hay không. Nếu ở sa trường, một mình hắn thì có thể tương đương với thiên quân vạn mã!"
Vô số người bắt đầu cảm thán, kinh ngạc tán thán.
Trong đám người, Thiên Huyền cũng không nhịn được hai mắt tỏa ánh sáng, trong đầu cũng rất hâm mộ Tuyền Qua Sát Khí.
"Đột nhiên rất muốn có được một món Tuyền Qua Sát Khí!"
Nhưng mà nghĩ thì nghĩ, nhưng hắn vừa mới xảy ra chút mâu thuẫn nhỏ với người của Bất Hủ Tông, hắn cũng ngại tới cầu Tuyền Qua Sát Khí?
Trước đó đã mất mặt một lần trước mặt Bất Hủ Tông.
Chẳng lẽ còn muốn đi mất mặt thêm một lần nữa?
Ngay khi Thiên Huyền do dự, chiến đấu trên đài luận võ cũng kéo dài một khắc đồng hồ, giọng Phùng Vĩnh vang lên: "Dừng lại đi!"
Giờ phút này, mưa tên trên đài luận võ đã cực kỳ nhiều, trong lúc nhất thời ngay cả Phùng Vĩnh cũng không thể đếm rõ được chúng nó nhiều bao nhiêu.
Hai người vẫn luôn giằng co, cho nên tiếp tục đánh nữa cũng không có ý nghĩa gì.
Nhưng mà giờ phút này hai người say sưa chiến đâu, Phùng Vĩnh hô một tiếng, hai người đều không phản ứng.
Phùng Vĩnh hết cách, chỉ có thể xông lên trên sân đấu, sau đó đồng thời đẩy lui hai người: "Đủ rồi, các ngươi tiếp tục đánh nữa cũng không có ý nghĩa gì, ai cũng không gây thương tổn được ai."
Khi Hàn Sơn đứng vững bước chân, cực kỳ không tình nguyện khi đạt được kết quả này, vội mở miệng nói: "Phùng tiền bối, ta còn muốn tái chiến!"
"Đủ rồi! Trong thời gian ngắn ngươi không thắng được hắn hơn nữa sau một lúc nữa, rất có thể lực lượng linh thể của ngươi sẽ bị hắn tiêu hao hầu như không còn." Phùng Vĩnh cũng hoàn toàn không ngờ tới sẽ là kết quả như thế này, hắn vốn cho rằng Hàn Sơn sẽ thắng.
Dù sao cung này chỉ có một năng lực là truy tung.
Chỉ cần Hàn Sơn tới gần đối phương thì chắc chắn có thể thắng.
Nhưng mà không ngờ mỗi một mũi tên cung này bắn ra đều là tụ mạch khí giữa thiên địa mà thành, chỉ hao phí một chút lực lượng của người cầm cung mà thôi.
Nói một cách khác, cung này giống như là một người tu hành có thể vô hạn phóng ra mạch thuật, không cần mở ra mạch môn, không cần tiêu hao lực lượng. Mặc dù uy lực của mỗi một mũi tên đều không đủ uy hiếp được Hàn Sơn nhưng số lượng nhiều thì Hàn Sơn cũng chỉ có thể ngoan ngoãn bị động phòng ngự.
Trận chiến này kết thúc, Hàn Sơn vô cùng không tình nguyện chấp nhận kết quả này, cho nên chiến đấu vừa kết thúc, hắn lập tức rời khỏi đài luận võ, đi ra nơi thị phi trung tâm của Thần Phi Thành này. Phùng Vĩnh thấy thế thì cũng chỉ có thể mặc cho hắn rời đi, dù sao hắn hiểu được kiêu ngạo trong lòng Hàn Sơn.
Khi lòng kiêu ngạo bị Tuyền Qua Sát Khí đả kích thì Hàn Sơn cần một mình tỉnh táo lại một chút, nhặt lại lòng tin.
Khi trở lại thính phòng, Long Dã tràn đầy phấn khởi mở miệng nói: "Phùng Vĩnh tiền bối, bây giờ ta đã hiểu tại sao ngươi lại dùng Hàn Sơn thử hắn. Nếu ngươi phái những người khác thì hẳn là đã chết ở dưới cây cung này lâu rồi. Ta tính toán một thoáng, lúc nhiều nhất thì trên trận lại có hơn ba trăm mũi tên! Khá lắm, nếu là Trấn Nhạc Thượng Cảnh bình thường thì sợ là mười hơi cũng không kiên trì được."
Hứa Niệm cũng không nhịn được cảm thán một tiếng: "Cung mà chúng ta cho là kém nhất lại có thể cân sức ngang tài với Hàn Sơn, vậy đến Thiên Quân tốt nhất, sợ là không cần phải xem nữa."
Thiên Quân, trong mắt nàng, nó là thần khí.
Tây Phong dùng nó lấy được thắng lợi là chuyện đương nhiên.
Phùng Vĩnh liếc mắt nhìn tên cường giả nửa bước Địa Vô Cấm của Thiên Tuyệt Thành, phát hiện trong mắt của hắn lại toát ra vẻ sợ hãi, quả quyết nói: "Tiếp theo chính là trọng đầu hí, tại sao có thể không xem được. Uy lực của Thiên Quân, lẽ nào các ngươi không hiếu kỳ muốn biết rốt cuộc nó khủng bố đến mức nào sao?"
"Nếu ngươi cũng không ngại Thiên Tuyệt Thành lại thêm thương vong thì ta cũng không cần để ý làm gì." Hứa Niệm tràn đầy phấn khởi nhìn về phía Tây Phong, nhìn Thiên Quân trong tay Tây Phong!
Phùng Vĩnh không khỏi liếc Hứa Niệm một cái, sau đó đưa tay ra hiệu có thể tiếp tục.
Mặc dù cường giả nửa bước Địa Vô Cấm của Thiên Tuyệt Thành sợ hãi nhưng vẫn đi lên đài luận võ.