Tử Khí Các.
"Tử Nhiên đại sư, các ngươi có thu Ngũ Thải Tinh Sa hay không?" Trong đại sảnh của Tử Khí Các, một vị khách hàng vội vàng chạy vào, sau đó đưa mắt nhìn Tử Nhiên đại sư bồi hồi dò xét trong Tử Khí Các.
Ngũ Thải Tinh Sa, thiên tài địa bảo tương đối hiếm hoi.
Có thể dùng để chế Tứ Tuyền, thậm chí Ngũ Tuyền Tuyền Qua Đồ.
Tử Nhiên nghe vậy thì vội vàng gật đầu, nói: "Thu! Đương nhiên là thu."
Tử Nhiên vội vàng đưa hắn đến chỗ kiểm tra, bắt đầu kiểm tra Ngũ Thải Tinh Sa hắn mang tới.
Tình huống này đập vào trong mắt rất nhiều khách hàng.
Đập vào mắt Hô Lan.
Bọn họ tràn đầy nghi hoặc.
"Ngày mai chính là ngày quyết đấu tuyền qua, sao Tử Nhiên đại sư lại không chút gấp gáp gì hết?"
"Không chỉ không cuống cuồng mà còn có tâm tư quan tâm đến nghiệp vụ thu thiên tài địa bảo của Tử Khí Các, Hô Lan đại sư, ngươi có thể lộ ra một chút cho chúng ta không?"
Hô Lan yên lặng cười một tiếng, chỉ có thể ra vẻ thần bí nói: "Ta chỉ có thể nói cho các ngươi biết là đây chính là khí định thần nhàn. Sư phụ ta có gió to sóng lớn gì mà chưa thấy qua, chỉ là một trận quyết đấu tuyền qua thôi, nói cho các ngươi biết, cũng vì mấy người La Tam Thiên chết rồi, nếu không thì sư phụ ta cũng có thể thắng bọn họ rất nhẹ nhõm."
Nói là nói như vậy, nhưng mà trong lòng hắn cũng không chắc.
Mới đầu không biết về cái giá lớn khi quyết đấu tuyền qua còn được, thông qua khách hàng tới bán thiên tài địa bảo hôm nay, hắn biết được cái giá lớn khi thua quyết đấu tuyền qua, Hô Lan đổ mồ hôi. Bởi vì sư phụ tu luyện Tuyền Qua Tân Đạo mới bao lâu, hắn cũng biết.
Đúng vào lúc này, Hô Lan thấy lại có một khách hàng tới cửa thì vội vàng nghênh đón. Nhưng mà khi thấy rõ người tới thì nụ cười trên môi cứng lại.
"Chúng ta không chào đón ngươi!"
Biết Thanh Thiển là người của Trạch Minh Cung, Hô Lan cực kỳ không vui.
Cho dù là ăn mày bên đường thì Hô Lan đều sẵn lòng trò chuyện với hắn hai câu, nhưng Trạch Minh Cung thì không được.
Bị Hô Lan giận dữ mắng mỏ một tiếng, Thanh Thiển cũng không hề tức giận mà là tiếp tục đi vào trong, vừa đi vào trong vừa nói: "Ta đến thăm Tử Nhiên."
"Sư phụ ta rất khỏe, không cần ngươi quan tâm." Hô Lan ngăn cản Thanh Thiển đi vào trong.
Lúc này, trong phòng, Tử Nhiên nghe được động tĩnh.
Nhưng chỉ dừng một chút, không có đứng dậy đi gặp Thanh Thiển.
"Ngày mai là ngày quyết đấu tuyền qua, nhưng mà nàng không biết nhiều về Tuyền Qua Thần Tượng của Thiên Tượng Môn, cho nên ta tới giúp nàng." Thanh Thiển thành khẩn nói.
Hô Lan bán tín bán nghi nói: "Ngươi mà tốt như vậy?"
"Dù sao Thiên Tượng Môn cũng là kẻ địch của chúng ta." Thanh Thiển nghiêm túc trả lời, nói ra lý do mà Hô Lan không thể không tin.
Đột ngột, giọng Tử Nhiên vọng ra.
"Cho nàng đi vào."
Lúc này, Hô Lan mới thôi, không có tiếp tục ngăn cản Thanh Thiển.
Nhưng mà vừa đi vào trong vừa nhắc nhở Tử Nhiên: "Sư phụ, đừng tin tưởng nàng."
Theo Hô Lan, Thanh Thiển này tới để ôm bắp đùi.
Năm đó sư phụ bị trục xuất khỏi Trạch Minh Cung, cũng không thấy ai nói giúp một chút. Bây giờ thấy sư phụ tu hành Tuyền Qua Tân Đạo có sở thành, đồng thời mở ra một thời đại mới, bọn họ bắt đầu đến giúp đỡ. Sao lúc trước không làm sớm? Bây giờ mới biết hỗ trợ.
Đợi Thanh Thiển đến gần, Tử Nhiên dẫn Thanh Thiển lên một phòng trên lầu hai, Thanh Thiển chưa kịp ngồi xuống thì Tử Nhiên nói luôn: "Thanh Thiển trưởng lão, đệ tử này của lão thân có thói xấu luôn nói thật, nói bao nhiêu lần cũng không chịu sửa."
Một câu, nghe như là đang mắng Hô Lan.
Nhưng ngẫm lại thì không phải là đang nhạo báng Thanh Thiển sao?
Thanh Thiển không có ngồi xuống mà hơi khom người, nói với Tử Nhiên: "Ngày đó đúng là ta nhu nhược, không có đứng cùng trận tuyến với Tử Khí Các. Nhưng ngươi phải tin tưởng, ta tuyệt đối không có ác ý với Tử Khí Các."
“Ngươi dám sao?”
Tử Nhiên hỏi ngược lại một câu.
Thanh Thiển cười một tiếng đắng chát, sau đó nói: "Ngày mai Thiên Tượng Môn nhất định sẽ chọn ba người này tham dự quyết đấu tuyền qua, Lâm Diệp Hồng, Loạn Văn với Thiên Hành Hãi! Ba người này đều là người nổi bật trong Tứ Tuyền Tuyền Qua Thần Tượng, cho dù trong toàn bộ U Quốc cũng không có mấy người mạnh hơn bọn họ, cho nên ngươi phải cẩn thận."
Tử Nhiên không có lên tiếng, nghe Thanh Thiển nói.
"Lâm Diệp Hồng, Loạn Văn là tuyệt đại thiên kiêu xuất hiện trong trăm năm gần đây của Thiên Tượng Môn, kỹ nghệ tuyền qua còn đạt được chân truyền của phó môn chủ. Theo ta được biết thì hai người bọn họ đều tu luyện Thập Đại Thần Nghệ của Thiên Tượng Môn, luận kỹ xảo chế tạo Tứ Tuyền Tuyền Qua Đồ thì sợ là có vài Ngũ Tuyền Tuyền Qua Thần Tượng cũng không sánh nổi bọn họ."
"Thiên Hành Hãi mặc dù yếu hơn một chút nhưng kỹ nghệ tuyền Qua của hắn cũng thuộc về đỉnh cao trong Tứ Tuyền Tuyền Qua Thần Tượng. Hơn nữa hắn am hiểu nhất chính là quấy rối! Ngươi ta đều là Tuyền Qua Thần Tượng, hẳn phải biết có chút thiên tài địa bảo sẽ sinh ra độc tố trong quá trình dung luyện, mà những độc tố này bình thường chúng ta tránh không kịp. Nhưng Thiên Hành Hãi lại có thể khống chế độc tố này. Lần trước, một vị Tứ Tuyền Tuyền Qua Thần Tượng của Trạch Minh Cung ta trúng bẫy của hắn, đến nay hay tay vẫn chưa dùng sức lại được, con đường tuyền qua coi như cũng chấm dứt."
Khi Thanh Thiển nói xong, Tử Nhiên trầm giọng hỏi: "Tại sao lại nói cho lão thân những chuyện này, cho dù lão thân thắng thì ngươi cũng không có lợi ích gì. Hơn nữa, một khi lão thân thắng thì Tử Khí Các sẽ cướp hết mối làm ăn Tuyền Qua Đồ của Trạch Minh Cung các ngươi, hơn nữa chỉ cần thời gian càng dài thì khách hàng của các ngươi sẽ càng ít.”
"Làm gì có nhiều tại sao như vậy, muốn nói thì nói thôi." Thanh Thiển không có giải thích rõ lí do, bởi vì nàng biết lúc này nói nhiều sẽ khiến cho Tử Nhiên càng nghi ngờ thêm.
Chiêu bài tình cảm phải đánh vào lúc thích hợp.
Hơn nữa phải đánh từ từ!