Lúc này, Tử Nhiên đột nhiên trầm mặc lại, sau nửa ngày mới nói: "Nếu như ngươi hi vọng lão thân vì những lời ngươi nói hôm nay mà cảm tạ ngươi, vậy thì chỉ có thể nói ngươi đã suy nghĩ nhiều rồi. Nếu như ngươi hi vọng lão thân giúp Trạch Minh Thương Hội, vậy chỉ có thể nói cho ngươi biết ngươi đừng nghĩ nhiều. Tử Nhiên của Trạch Minh Cung đã chết từ trăm năm trước, bây giờ chỉ có Tử Nhiên của Bất Hủ Tông, bất kỳ cái gì ngán đường Bất Hủ Tông, lão thân sẽ đích thân thay tông chủ san bằng nó! Thiên Tượng Môn, lão thân đã không để bọn họ vào mắt."
"Nếu như vậy thì chúc mừng trước." Thanh Thiển cố nặn ra một nụ cười, sau đó quay người muốn rời khỏi: "Ta đi trước, chúc ngươi ngày mai thắng ngay từ trận đầu. Nếu như ngươi thắng, hẳn là U Nguyệt lão trưởng lão sẽ rất vui vẻ."
"Ngươi có ý gì!" Tử Nhiên gọi Thanh Thiển đang muốn đi lại.
Thanh Thiển chậm rãi đáp: "Thật ra thì ngày đó, khi ngươi xuất hiện ở Trạch Minh Thương Hội thì ta đã đưa tin về tông môn. Bây giờ đã qua tám chín ngày, hẳn là U Nguyệt lão trưởng lão đã nhận được tin tức ngươi trở về. U Nguyệt lão trưởng lão đã nguy kịch, không thuốc nào chữa được, đời này chỉ còn một lo lắng cuối cùng là ngươi, cho nên ta không có cách, chỉ có thể báo tin tức ngươi trở về cho nàng."
"Tổ mẫu. . ."
Tử Nhiên sững sờ tại tại chỗ, tay không khỏi run rẩy một cái.
Nàng hận Trạch Minh Cung.
Hận mẫu thân của mình, Minh Châu trưởng lão.
Nhưng lại không hận tổ mẫu, ngược lại trong lòng vẫn luôn lo lắng cho nàng.
Nàng không sợ biết tin tức tổ mẫu qua đời, nhưng chỉ sợ tổ mẫu biết nàng trở về.
Bởi vì nếu như nàng biết mình sẽ không trở lại Trạch Minh Cung, sẽ không lại gặp nàng, nhất định nàng sẽ ôm hận mà chết.
Vừa nghĩ tới đó, Tử Nhiên nhịn không được mà run sợ.
Trong lúc nhất thời rơi vào trong trầm mặc.
Thanh Thiển thấy thế thì không có nói nhiều, khom người, quay đầu định rời khỏi đây. Bởi vì mục đích của nàng đã đạt được, cho nên không cần ở lại nữa.
Thanh Thiển rời đi, cả buổi Tử Nhiên cũng không thể bình tĩnh lại.
Cũng sau khi Thanh Thiển rời đi, Ôn Bình đẩy cửa vào, chậm rãi đi tới bên cạnh Tử Nhiên.
Thật ra thì Ôn Bình đã biết Thanh Thiển đến.
Cũng nghe được lời Thanh Thiển nói.
Nhưng hắn không có đi tới cắt ngang, bởi vì cản hay không cản là do bản thân Tử Nhiên.
Trạch Minh Cung chắc chắn sẽ trở thành kẻ địch, bởi vì xung đột lợi ích, cũng bởi vì xung đột trận tuyến. Dĩ nhiên, cho dù là Tử Nhiên chọn bảo trì quan hệ với Trạch Minh Cung thì mối quan hệ này cũng không duy trì được bao lâu.
Một khi U Quốc và Bất Hủ Tông khai chiến, chắc chắn Trạch Minh Cung sẽ rũ sạch quan hệ với Bất Hủ Tông trước.
Điểm này, Ôn Bình không muốn nói rõ.
Hắn biết hẳn là Tử Nhiên cũng hiểu.
"Tử Nhiên đại sư, có muốn trở lại thăm tổ mẫu ngươi một chút không? Nếu ngươi chỉ muốn nàng, bổn tông chủ có thể phá lệ cứu nàng, chỉ cần nàng trả giá một chút thôi."
Nghe Ôn Bình nói, Tử Nhiên lắc đầu, sau đó nói: "Sinh lão bệnh tử, tự có số trời. Quy củ của tông chủ lão thân cũng biết, nhưng lão thân cũng không muốn tông chủ vì lão thân mà phá lệ này. Bởi vì cho dù tông chủ cứu được nàng thì nàng cũng sẽ không gia nhập Bất Hủ Tông."
"Vậy ngươi?"
"Tối nay lão thân không nghe thấy gì cả, tuyệt đối sẽ không vì mình mà khiến cho tông chủ khó xử."
"Không có gì mà khó xử, bây giờ Trạch Minh Cung còn không phải kẻ địch." Ôn Bình lạnh nhạt đáp lại một tiếng.
Tử Nhiên nói tiếp: "Nhưng không bao lâu sau thì sẽ là."
Dứt lời, Tử Nhiên trầm mặc, không tiếp tục nói thêm một chữ nào.
Ôn Bình yên lặng cả buổi, cũng không nói gì nữa.
Nếu Tử Nhiên một lòng suy nghĩ cho hắn như vậy, Ôn Bình lại càng muốn giúp nàng.
Ài.
Chờ đi.
Nếu có cơ hội thì đi Trạch Minh Cung một chuyến, dẫn U Nguyệt lão trưởng lão đó đến đây, sau đó lại nghĩ cách thuyết phục nàng gia nhập Bất Hủ Tông.
Kiếp này, mặc dù Ôn Bình không có tổ mẫu nhưng kiếp trước lại có.
Từ nhỏ lớn lên bên cạnh tổ mẫu, hắn biết tổ mẫu có ý nghĩa như thế nào với Tử Nhiên.
Lúc rời đi, Ôn Bình suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Tử Nhiên đại sư, nếu ngươi thắng được trận quyết đấu tuyền qua này, Bổn tông chủ cũng sẽ thưởng cho ngươi một Yêu Thần nửa bước Thiên Vô Cấm làm thú cưỡi. Tuyệt đối không kém hơn thú cưỡi của Trần Hiết và Vân Liêu."
"Đa tạ tông chủ." Tử Nhiên cười nói: "Thật ra thì lão thân càng muốn bái hai vị Trấn Thủ Sứ tiền bối ở Tuyền Nghệ Cung làm sư phụ."
Ôn Bình nghẹn lời.
Sau đó ấp a ấp úng nói: "Chuyện này. . . để hôm nay ta hỏi một chút. Hai vị Trấn Thủ Sứ sẽ không tùy tiện nhận đệ tử."
Hai vị Trấn Thủ Sứ là NPC của Tuyền Nghệ Cung, chỉ làm theo thiết lập của hệ thống, sao có thể thu đệ tử được?
Nếu có thể thì đó cũng là sau khi Tuyền Nghệ Cung thăng cấp.
Tử Nhiên hỏi: "Tông chủ, ngươi nói nếu như lão thân bước vào cảnh giới Ngũ Tuyền, sẽ có cơ hội hay không?"
"Lục Tuyền trở lên thì có thể sẽ có cơ hội."
Ôn Bình nói ra một câu kinh người.
Nụ cười của Tử Nhiên tan biến trong nháy mắt, thay vào đó là dáng vẻ kính ngưỡng: "Hóa ra hai vị Trấn Thủ Sứ là trên Lục Tuyền."
Trên Lục Tuyền, chỉ là truyền thuyết ở Triều Thiên Hạp.
Có hay không thì không ai xác định được.
Nhưng mà Bất Hủ Tông lại có hai vị!
Giờ phút này, Tử Nhiên cảm thấy chỉ cần tốn một trăm điểm nhiệm vụ tông môn là có thể được bọn họ chỉ bảo thì quá lời.
Chắc chắn là tông chủ thấy trong tông môn cái gì cũng có, chỉ có tuyền qua một đạo không có lão sư cho nên mới tốn rất nhiều sức lực thuyết phục hai vị tiền bối làm như thế!
Có tông chủ như vậy!
Đời này nhất định cúc cung tận tụy!
Tử Nhiên hơi khom người, gửi lời cảm ơn: "Đa tạ tông chủ!"
Ôn Bình ngây ra một lúc.
Hắn nói cái gì rồi?
. . .
Hôm sau.
Trời mới vừa tờ mờ sáng, toàn bộ Thần Phi Thành đã náo nhiệt như giữa trưa.
Từng nhà, ai cũng dậy sớm, chỉ để sớm tới trung ương Thần Phi Thành, tìm một chỗ tốt xem quyết đấu tuyền qua hôm nay.