Diêm Lai đóng mạch môn lại nhưng khí thế vẫn không giảm, lạnh nhạt trừng mắt liếc trưởng lão Tinh Hải Tông đó, sau đó cười nói với Ôn Bình: "Ôn tông chủ rộng lượng, sau này bổn tọa sẽ mời Ôn tông chủ tới nhà uống hai ly, kết giao bằng hữu!"
"Nhất định!"
Ôn Bình cười đáp.
"Vậy chúng ta tiếp tục đi." Nếu chuyện đã giải quyết xong, Diêm Lai cũng không muốn tiếp tục kéo dài tiến trình quyết đấu tuyền qua.
Tuyền Qua Tân Đạo, đúng là khiến cho hắn kinh ngạc.
Ván thứ hai, Tử Nhiên thắng.
Sau đó ván thứ ba, khiến cho Diêm Lai càng mong đợi hơn nữa.
Diêm Lai nói xong, khúc nhạc dạo ngắn này cũng qua đi, tất cả mọi người nhìn Ôn Bình cảm thán một hồi, sau đó cũng dời mắt lên đài quyết đấu tuyền qua.
Thời gian từng chút từng chút đi qua.
Hộp ngọc trên bàn trước mắt Tử Nhiên đã bị mở ra một nửa.
Dựa theo tiến độ trước mắt, hẳn là chỉ cần ba canh giờ thì tất cả thiên tài địa bảo sẽ được tinh luyện xong.
Tuy ván thứ hai thắng bại đã công bố nhưng tất cả mọi người vẫn nhìn không chớp mắt.
Bởi vì bọn họ đang chứng kiến lịch sử.
Tiền vô cổ nhân, hậu không đến mức vô lai giả, khoảnh khắc mang tính lịch sử!
Cũng ngay lúc này, trong một góc khác của Thần Phi Thành, một con chim nhỏ xinh xắn chỉ lớn chừng ngón cái đậu lên bệ cửa sổ. Đối diện nó là một mảnh đất trống, trên đất trống có hàng trăm hàng ngàn người tu hành Thần Huyền Cảnh đang ngồi.
Trước bọn họ, Tây Phong đang chăm chỉ không ngừng dạy bảo bọn họ, hơn nữa không phải là hoa tay vài cái, kể vài câu chuyện cười.
Mà nhìn dáng vẻ như là lương sư!
Ở bên cạnh hắn là một gian tửu lâu nhã các, có mấy người đang ngồi trong đó!
Người cầm đầu chính là Ngụy Thông!
Ngụy phó môn chủ!
Sau đó chim nhỏ hóa thành hình người, hoá hình thành một nữ hài chỉ có Luyện Thể Cảnh.
Nhưng mà trên mặt nàng lại không có chút vẻ ngây thơ nào, ngược lại lại cười đắc ý, nói: "Chủ nhân, bây giờ tông chủ Bất Hủ Tông và Yêu Thần giết La Tam Thiên đó đều đang ở chỗ đài quyết đấu tuyền qua, sự chú ý cũng bị quyết đấu tuyền qua hấp dẫn."
"Ngươi đi nhìn chằm chằm tiểu tử Tống Tĩnh đó, sau khi bọn họ thành công thì tới tìm ta!" Ngụy Thông dặn dò nàng một câu, sau đó đứng lên.
Trong mắt nổi lên sát ý!
"Chư vị, giết Tây Phong, cướp Thiên Quân, sau đó có thể đi được bao xa thì hay bấy xa, vĩnh viễn không trở lại Thần Phi Thành. Sau mười ngày ta sẽ để thù lao ở chỗ đã định trước!"
"Chúng ta tin Ngụy phó tông chủ!"
"Thật ra thì Ngụy phó tông chủ có thể không cần ra tay, đối phó một Tây Phong, mặc dù hắn có Thiên Quân nhưng chúng ta cũng dễ như trở bàn tay."
Bốn người sau lưng Ngụy Thông cũng đứng dậy theo, sau đó thống nhất lấy ra một tấm mặt nạ ác yêu đeo lên, hóa thành kinh hồng bay thẳng tới chỗ Tây Phong.
Tây Phong cách bọn họ không tới ngàn mét, bốn người đều là cường giả Địa Vô Cấm Thượng Cảnh, cho nên khoảng cách ngàn mét gần như là trong nháy mắt đến.
Hơn nữa Tây Phong chỉ là nửa bước Địa Vô Cấm, bốn người đồng thời ra tay thì chắc chắn có thể trấn sát Tây Phong trong nháy mắt.
Nhưng Ngụy Thông không dám xác định Bất Hủ Tông có hậu chiêu gì cho nên không chỉ để cho bốn người đồng loạt ra tay mà hắn cũng sẽ đích thân ra tay.
Đương nhiên, cũng không phải bây giờ.
Ngụy Thông cũng đứng dậy theo, cũng lấy một cái mặt nạ ác yêu từ trong tàng giới ra, sau khi đeo lên thì khí tức và dung mạo thay đổi trong nháy mắt.
Cho dù là người của Tinh Hải Tông đến thì sợ là bọn họ cũng không biết đây chính là Ngụy Thông.
"Thiên Quân, ta đến rồi!"
Ngụy Thông nói xong thì muốn hóa thành kinh hồng bay về phía Tây Phong.
Nhưng mà ngay lúc này!
Kinh biến xuất hiện!
Bốn đạo bạch mang từ trên trời giáng xuống, dường như sấm sét.
Bốn tên Địa Vô Cấm Thượng Cảnh hóa thành kinh hồng nhanh chóng lướt về phía Tây Phong hơi ngừng, thân thể như là cứng lại trên không, sau đó khi vệt trắng tiêu tán thì đứt thành hai khúc, rơi xuống như là diều bị đứt dây.
Phanh.
Phanh.
Nương theo tiếng vang, thi thể đứt làm hai rơi xuống nóc nhà, rơi xuống trên đường phố, dọa cho người đi trên đường phố la hoảng lên.
"Chuyện gì xảy ra?"
"Sao lại có thi thể từ trên trời rơi xuống?"
Người trên đường phố lập tức nhìn lên trên bầu trời, sau đó thì thấy trên bầu trời xuất hiện một lão giả mọc độc giác, toàn thân trắng bệch.
Lão giả đứng lơ lửng trên không, một tay vắt chéo sau lưng, một tay khác thì bấm ngón tay để trước ngực, trong đôi tròng mắt lập loè sát ý nhàn nhạt.
Có thể thấy, bốn ngón tay của lão giả dính đầy máu tươi, máu tươi đang chảy từ đầu ngón tay xuống, chậm rãi chảy tới cổ tay, lòng bàn tay.
Hết sức rõ ràng, bốn đạo bạch mang vừa rồi chính là bốn ngón tay này!
Sau một khắc, lão giả đưa mắt nhìn Ngụy Thông.
"Còn có ngươi!"
"Quả nhiên có hậu thủ!" Bốn người tử vong trong nháy mắt khiến cho Ngụy Thông kinh ngạc, nhưng mà đây cũng là chuyện hắn đã tính trước được.
Sao Bất Hủ Tông có thể không có hậu thủ được?
Nhưng mà chỉ cần Ôn Bình ở đài quyết đấu tuyền qua, Yêu Thần giết La Tam Thiên cũng ở đài quyết đấu tuyền qua thì hắn cũng không quan tâm người trước mặt là ai.
Hôm nay, hắn quyết phải lấy được Thiên Quân!
"Đừng cản đường!"
Ngụy Thông gầm lên một tiếng, sau đó vọt thẳng ra, đồng thời mạch môn cũng mở ra, sau đó bốn mạch đồng thời chấn động.
Khi mạch môn rung động, sau người ngưng tụ một cây thạch thương to lớn, như là thiên thạch theo Ngụy Thông đánh tới hướng lão giả.
Giờ khắc này, thiên địa biến sắc.
Uy áp mạnh mẽ của thương này tiết lộ ra đã ép tới người phía dưới đường phố đứng cũng không nổi. Cho dù là cường giả Địa Vô Cấm cũng bị uy áp của một thương này khiến cho bước đi cũng khó. Rất rõ ràng, ngay từ đầu Ngụy Thông đã vận dụng toàn bộ lực lượng.
"Trấn Thiên Quân!"
Ngụy Thông lại gầm một tiếng nữa, thạch thương to lớn ầm ầm hạ xuống, đánh tới Thần Hàn Bạch Long đang đứng trên đỉnh đầu Tây Phong và rất nhiều học viên.
Tây Phong vội vàng bảo vệ các học viên sau lưng, dùng mạch khí bảo vệ bọn họ, triệt tiêu uy áp từ thạch thương rơi xuống. Nhưng mà mặc dù như thế thì khí tức kinh khủng và uy áp trên không đó vẫn khiến cho tất cả mọi người có cảm giác nghẹt thở, như tận thế.