Ôn Bình cười nói: "Đã ngươi biết ta là tông chủ Bất Hủ Tông, ngươi cũng cảm thấy mình có thể đại biểu Tinh Hải Tông. Vậy thì tốt, chọn ngày không bằng đụng ngày, ngươi thích chủ trì công đạo cho Thiên Tượng Môn, vậy thì chủ trì công đạo đến cùng cho hắn đi."
Nói xong.
Sắc mặt Ôn Bình bỗng nhiên thay đổi.
Mở lời, tiếng nói như sấm.
"Kể từ hôm nay, toàn bộ trên dưới Tinh Hải Tông đều vào sổ đen của Tử Khí Các. Tuyền Qua Đồ, Tuyền Qua Sát Khí vĩnh viễn không bán cho Tinh Hải Tông."
"Sau khi quyết đấu tuyền qua xong thì tuyên chiến với Tinh Hải Tông, Địa Vô Cấm Thượng Cảnh trở lên của Tinh Hải Tông, bổn tông chủ không muốn để cho bọn họ thấy mặt trời ngày hôm sau."
Nói xong, ngàn vạn người sợ hãi.
Tuyên chiến rồi?
Như vậy liền tuyên chiến?
Tông chủ Bất Hủ Tông, nói tuyên chiến là tuyên chiến.
"Quá bá khí!"
"Một lời không hợp thì tuyên chiến, trực tiếp mở ra đại chiến giữa thế lực lục tinh, mấy trăm năm, đây là lần đầu tiên!"
"Khá lắm, bây giờ đám người của Tinh Hải Tông nên trợn tròn mắt đi. Bọn họ vốn muốn lợi dụng luật pháp U Quốc đối phó Bất Hủ Tông, không ngờ Bất Hủ Tông tuyệt không nuông chiều ngươi, kéo toàn tông ngươi vào sổ đen của Tử Khí Các thì thôi đi, còn muốn tuyên chiến ngươi!"
Trong khoảnh khắc, bên ngoài đài quyết đấu tuyền qua xôn xao.
Thiên Huyền, Diêm Lai và đám người Thanh Thiển thấy vậy cũng bối rối.
Chỉ có Long Dã là không kinh ngạc.
Bởi vì hắn biết tính tình của Ôn Bình.
Sau đó vui tươi hớn hở nhìn người của Tinh Hải Tông, như nhìn đồ đần.
"Ngụy phó môn chủ của các ngươi cũng không dám đến, một trưởng lão như ngươi, giả vờ cái gì?"
Trưởng lão Tinh Hải Tông đứng ra nói chuyện đó sắc mặt cũng cứng lại, khi cảm nhận được Thượng Cổ Cửu Thiên Viên Long đột nhiên bùng nổ yêu khí, sắc mặt như tro tàn. Thực lực của Thượng Cổ Cửu Thiên Viên Long hắn cũng nhìn thấy, Ngụy phó môn chủ cũng không phải là đối thủ.
Thậm chí Ngụy phó môn chủ cũng có thể bị mấy quyền đánh chết!
Dù sao thực lực của La Tam Thiên cũng không kém hơn Ngụy phó môn chủ.
Nếu Ngụy phó môn chủ cũng không phải là đối thủ, vậy thì hắn càng không phải là đối thủ.
Mắt thấy chuyện càng ngày càng khó cứu vãn, Diêm Lai vội vàng đứng ra nói chuyện: "Ôn tông chủ, xin bình tĩnh trước, hai tông đại chiến không phải trò đùa. Bây giờ chuyện quan trọng của U Quốc là Thất Vực Đăng Thiên Bảng sắp đến, đại địch Già Thiên Lâu trước mắt, xin hãy lấy toàn cục làm trọng!"
"Là bọn họ nhất định phải chủ trì công đạo trước, bổn tông chủ chỉ có thể tác thành cho bọn họ, cho bọn họ một cơ hội báo thù cho La Tam Thiên." Ôn Bình dừng lại một hồi, ánh mắt rơi vào đài quyết đấu tuyền qua: "Bổn tông chủ có thể đuổi tận giết tuyệt Thiên Tượng Môn, nhưng bổn tông chủ không làm, ngược lại cho bọn họ có cơ hội quyết đấu tuyền qua. Nhưng bọn họ lại muốn biến trận đấu kỹ nghệ tuyền qua thuần túy này thành mưu sát, như vậy thì bổn tông chủ chỉ có thể nói nếu thích dùng nắm đấm để nói chuyện thì cứ tới đi.”
Diêm Lai vội vàng nói tiếp: "Ôn tông chủ, hành động lần này của Thiên Tượng Môn đúng là bỉ ổi, bổn tọa cũng rất tức giận, cho nên khi ngươi ra tay thì bổn tọa cũng không có ngăn cản. Thiên Hành Hãi chết là hắn đáng đời! Nhưng hai tông đại chiến cũng không phải là trò đùa. Có thể nể mặt bổn tọa một chút không?"
Hai tông đại chiến, nếu bình thường thì cũng thôi đi.
Nhưng mà bây giờ Già Thiên Lâu xâm phạm, chờ Thất Vực Đăng Thiên Bảng kết thúc, khẳng định U Quốc sẽ khởi xướng trả thù, giờ phút này, nếu như hai đại thế lực lục tinh đánh nhau, hai vị cường giả Thiên Vô Cấm bị hai tông đại chiến kiềm chế, chẳng phải là đúng ý Già Thiên Lâu sao?
Nhưng mà Ôn Bình cũng không có lên tiếng.
Diêm Lai thấy thế thì gầm lên một tiếng: "Tinh Hải Tông các ngươi không biết tốt xấu như thế sao?"
Tên trưởng lão Tinh Hải Tông đó giật mình, vội vàng đứng dậy, sau đó quay qua hướng Ôn Bình, khom người xin lỗi: "Ôn tông chủ, lão phu thất ngôn, đổi trắng thay đen trách oan Ôn tông chủ, xin Ôn tông chủ thứ tội. Chờ quyết đấu tuyền qua kết thúc, lão phu sẽ chuẩn bị hậu lễ, tới cửa nói xin lỗi!"
Lúc này, Diêm Lai nói tiếp: "Ôn tông chủ, bây giờ đang là quyết đấu tuyền qua, đúng là cũng không nên tiếp tục náo loạn. Để cho lão thất phu này một cơ hội, nếu như lão thất phu này nói xin lỗi, ngươi không hài lòng, bổn tọa sẽ vĩnh viễn không giải phong mạch môn cho hắn!"
Nói xong, Diêm Lai mở hết ngũ mạch!
Phanh ——
Khí thế Thiên Vô Cấm mênh mông bùng nổ trong nháy mắt, sau đó đưa tay một cái, đánh ra mạch khí mênh mông đập tới trưởng lão đó của Tinh Hải Tông.
Sau một khắc, Diêm Lai tan biến.
Khi xuất hiện lại thì đã ở bên cạnh tên trưởng lão Tinh Hải Tông đó.
"Phong!"
Theo một tiếng quát khẽ, Diêm Lai dùng một ngón tay điểm lên vị trí mạch môn của hắn, cưỡng chế gọi mạch môn ra, sau đó lại đưa tay nắm lấy.
Chỉ trong ba cái hô hấp ngắn ngủi thì đã phong bế mạch môn của hắn!
Động tác nhanh chóng, kinh ngạc đến tất cả mọi người.
Cũng khiến cho Ôn Bình kinh ngạc.
Nói thật, nếu như Diêm Lai không làm chút gì đó thì chỉ nói một hai câu đúng là không thể khiến cho hắn rút lại mệnh lệnh. Nhưng mà Diêm Lai trực tiếp động thủ, phong bế mạch môn của hắn, vậy thì không giống, làm như vậy không chỉ là biểu hiện thái độ cho mọi người, còn làm cho tất cả mọi người xem. Nếu như mình còn không nể mặt mũi nữa thì cũng có chút không được, dù sao bây giờ Diêm Lai cũng không phải kẻ địch của hắn.
Còn tương lai có thành hay không thì đó cũng là chuyện tương lai.
Ít nhất bây giờ không phải.
Mắt thấy tên trưởng lão Tinh Hải Tông đó bị phong mạch môn, sau đó hoảng sợ ngồi phịch dưới đất, Ôn Bình mới chậm rãi mở miệng nói: "Nếu đã như vậy, ta nể mặt Diêm thành chủ một lần. Hai tông đại chiến tạm thời miễn, chờ quyết đấu tuyền qua kết thúc, hi vọng ngươi có thể đem lễ xin lỗi có thể khiến cho ta vừa lòng đến."
"Ôn tông chủ. . . xin yên tâm. . . lão phu nhất định khiến ngài. . . hài lòng. . ." Trưởng lão Tinh Hải Tông sợ hãi không thôi, vội vàng thở hổn hển đáp.