Sau đó Thiên Hành Hãi bóp nát viên cầu, sương độc màu xanh sẫm lập tức lan tràn ra trong đài quyết đấu tuyền qua.
Cũng ngay một khắc này, thân thể Thiên Hành Hãi hiện ra một tầng lục quang nhàn nhạt, ngăn cản tất cả sương độc bên ngoài thân thể hắn.
"Ngũ Độc Thể!" Thấy cảnh này, Lý Trường Hải kinh hô một tiếng: "Hóa ra là hắn tu luyện Ngũ Độc Thể vạn độc bất xâm, khó trách hắn có thể khống chế độc sinh ra lúc tinh luyện thiên tài địa bảo. Nguy rồi, Tử Nhiên đại sư gặp nguy hiểm!"
Nương theo một câu của Lý Trường Hải, không ít người cũng căng thẳng.
Thanh Thiển cũng không ngoại lệ.
Ngay cả Thiên Huyền cũng đứng lên, sau đó căng thẳng nhìn Ôn Bình, nhưng thấy Ôn Bình vẫn bình tĩnh thì nhịn không được hỏi: "Ôn tông chủ, ngươi không lo lắng?"
"Một chút độc thôi."
Ôn Bình vân đạm phong khinh cười cười, sau đó quay đầu nhìn Hoài Diệp đang cười đắc ý.
Hoài Diệp đắc ý cười nói: "Tông chủ yên tâm, cho dù là độc của Vi Sinh trưởng lão thì Linh thiện của ta cũng có thể giải. Cho nên chút độc này không đáng kể chút nào."
Độc của Vi Sinh Tinh Vũ là thứ có thể giết hết người trong một thành trong nháy mắt.
Độc trên đài quyết đấu tuyền qua so với nó thì khác gì đom đóm so với ánh trăng.
"Vị này là?"
Thiên Huyền nghe Hoài Diệp dám nói như vậy thì ánh mắt thay đổi, không còn xem Hoài Diệp là một tiểu cô nương Thần Huyền Cảnh nữa.
"Tiền bối, vãn bối tên Hoài Diệp!" Hoài Diệp cười đáp một tiếng.
"Hoài Diệp. . ."
Thiên Huyền lặp lại cái tên này một lần, sau đó tranh thủ nhìn về phía đài quyết đấu tuyền qua, chỉ thấy Tử Nhiên đứng ở trong làn khói độc, sừng sững bất động, hơn nữa không bị gì cả, thậm chí còn hút sương độc vào trong bụng, mặt cũng không đổi sắc.
Thấy cảnh này, Thiên Huyền nhịn không được lại quay đầu nhìn Hoài Diệp.
Hắn cảm thấy thế giới quan của mình đang sụp đổ!
Thủ đoạn hèn hạ khiến cho tất cả Tuyền Qua Thần Tượng đều e ngại của Thiên Hành Hãi lại bị một tiểu cô nương của Bất Hủ Tông dùng một đạo Linh thiện hóa giải.
Cũng ngay một khắc này, lòng hiếu kỳ của Thiên Huyền với Bất Hủ Tông cũng lên đến đỉnh điểm!
Nhưng mà bởi vì tiếng kinh hô của Thiên Hành Hãi vang lên trên đài quyết đấu tuyền qua, sự chú ý của Thiên Huyền lại về tới đài quyết đấu tuyền qua.
"Không!"
"Không thể nào!"
Thiên Hành Hãi không thể tin vào những gì đang diễn ra trước mắt mình, sau đó mạch môn chấn động, liều mạng vọt thẳng đến chỗ Tử Nhiên.
"Hắn muốn làm gì!"
Một tiếng thét kinh hãi vang lên.
Thiên Hành Hãi vô kế khả thi, mắt thấy bại cục đã định, lại bị phẫn nộ làm choáng váng đầu óc, muốn đánh giết Tử Nhiên đại sư trên đài quyết đấu tuyền qua!
"Muốn chết!"
Diêm Lai gầm lên một tiếng.
Nhưng mà tiếng thét phẫn nộ này vừa mới vang lên thì một đạo ánh xanh trực tiếp bay vào trong đài quyết đấu tuyền qua.
Thanh liên nở rộ!
Trong nháy mắt, Thiên Hành Hãi đầu một nơi thân một nẻo!
Một bước.
Hai bước.
Bước thứ ba, bịch một tiếng, thi thể Thiên Hành Hãi ngã xuống đất.
"Thiên Hành Hãi!"
"Thiên Hành Hãi!"
Dưới đài quyết đấu tuyền qua, Lâm Diệp Hồng và Loạn Văn lập tức giật mình.
Phản ứng cũng giống như bọn họ, tất cả những người thấy cảnh này đều kinh ngạc.
Biến cố bất thình lình khiến cho tất cả mọi người giật nảy mình, càng khiến cho bọn họ kinh ngạc là Thiên Hành Hãi lại chết trên đài quyết đấu tuyền qua.
Người xuất thủ chính là tông chủ Bất Hủ Tông!
Ôn Bình!
Giờ phút này, Ôn Bình bình tĩnh ngồi trên ghế, đợi kiếm trở về mới đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn thi thể Thiên Hành Hãi.
"Ai cho ngươi can đảm?"
Nói xong, toàn bộ bốn phía đài quyết đấu tuyền qua bỗng nhiên lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người nhìn chằm chằm Ôn Bình, trong hai con ngươi tràn đầy kính ý.
Bá khí!
Quá bá khí!
Thời khắc này, Ôn Bình thỏa mãn huyễn tưởng về cường giả của tất cả mọi người.
Sau đó nghe Ôn Bình lên tiếng nói tiếp, ánh mắt mang theo sát ý rơi vào trên người đám người Lâm Diệp Hồng: "Không đấu lại thì muốn giết người?"
Bị Ôn Bình nhìn như thế, hai người Lâm Diệp Hồng và Loạn Văn nhất thời run lên.
Lông tơ dựng đứng!
Giống như là bị kiếm chỉ vào trán!
Hai người đều không dám đáp lại, bởi vì bọn họ sợ một giây sau Ôn Bình sẽ hạ sát thủ với bọn họ.
Nếu là người khác thì có lẽ hai người bọn họ không chắc.
Nhưng mà là Ôn Bình thì hai người tin chắc hắn dám!
Nhưng mà đúng vào lúc này, một tên cường giả nửa bước Thiên Vô Cấm ở chỗ Tinh Hải Tông đứng ra, cả giận nói: "U Quốc có quy định, quyết đấu tuyền qua không cho phép bất cứ người nào nhúng tay, Bất Hủ Tông ngươi có ý gì? Công khai nhúng tay không nói, còn giết Tuyền Qua Thần Tượng của Thiên Tượng Môn!"
Vừa dứt lời, Thiên Huyền đứng phắt dậy, đang muốn mở miệng giận dữ mắng mỏ người của Tinh Hải Tông thì lại bị Ôn Bình một tay đè xuống.
"Đây là chuyện của Bất Hủ Tông, không cần ngươi nhúng tay."
Ôn Bình dứt lời, ánh mắt lạnh lùng lập tức nhìn về phía tên cường giả nửa bước Thiên Vô Cấm của Tinh Hải Tông đó, trầm giọng hỏi ngược lại: "Ngươi có thể đại biểu cho Tinh Hải Tông sao?"
"Lão phu chính là trưởng lão Tinh Hải Tông, ngươi nói xem?" Trưởng lão Tinh Hải Tông tức giận đáp lại Ôn Bình một câu, sau đó quay người về hướng Diêm Lai, khom người nói: "Thành chủ, lão phu chỉ muốn đòi lại công bằng cho Thiên Tượng Môn. Từ xưa đến nay, quyết đấu tuyền qua không cho phép có người thứ ba nhúng tay vào, nhưng mà Bất Hủ Tông này không chỉ nhúng tay mà còn giết Thiên Hành Hãi."
Sau khi Diêm Lai nghe xong thì đưa mắt nhìn thi thể Thiên Hành Hãi, sau đó lần lượt nhìn trưởng lão Tinh Hải Tông và Ôn Bình một phen.
Còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì Ôn Bình đã giành nói trước: "Tinh Hải Tông các ngươi đúng là rắn chuột một ổ, càng nhìn càng khiến cho người ta chán ghét."
"Ôn tông chủ, ngài là tông chủ Bất Hủ Tông cao quý, không cảm thấy nói như vậy mất thân phận sao?" Trưởng lão Tinh Hải Tông tức giận hỏi lại.