Theo sau đó, Thiên Hành Hãi liếc nhìn Tử Nhiên cách mình không xa, thấy Tử Nhiên vẫn dùng dụng cụ bình thường do phủ thành chủ cung cấp, lập tức khẽ cười nói: "Không bằng ngươi trực tiếp nhận thua được rồi."
Dụng cụ bình thường do phủ thành chủ cung cấp, không có vấn đề gì.
Thế nhưng nhân tố quyết định cũng nằm ở chỗ không có vấn đề gì đó.
Một trăm hai mươi viên cầu này của hắn đều là đặc chế, hoàn mỹ bảo tồn tinh hoa của thiên tài địa bảo được tinh luyện ra, cho dù bỏ trong đó một năm cũng không có tiết ra ngoài. Nhưng mà dụng cụ do phủ thành chủ cung cấp thì phải cẩn thận che chở mới có thể bảo đảm năng lượng sau khi tinh luyện tinh hoa sẽ không tiết ra ngoài. Nếu hơi thư giãn một chút thì có thể hủy một món thiên tài địa bảo.
Tử Nhiên đang chế tạo cơ hội cho hắn!
Đến lúc đó hắn chỉ cần khống chế độc sinh ra khi tinh luyện thiên tài địa bảo bay qua chỗ nàng thì chắc chắn Tử Nhiên sẽ phải phân tâm xử lý nó.
Một khi phân tâm, nếu như chỉ cần che chở mười hai mươi món thiên tài địa bảo đã hoàn thành tinh luyện thì không có vấn đề gì.
Nhưng nếu một khi lên đến bảy mươi, tám mươi món, phân thần thì kết quả có thể nghĩ được. Khẳng định không chỉ một hai món thiên tài địa bảo đã tinh luyện xong sẽ tiết năng lượng ra ngoài, từ đó khiến cho món thiên tài địa bảo đã tinh luyện hoàn thành đó hỏng mất.
Nhưng mà sau một khắc, nụ cười trên mặt của Thiên Hành Hãi bỗng nhiên cứng lại.
Tử Nhiên chấn động mạch môn, Địa Ngục Hỏa lại nổi lên, sau đó ngưng tụ ra một cái cối xay khổng lồ trên đỉnh đầu của nó.
Cối xay chậm rãi chuyển động, phóng thích ra một luồng uy áp đặc biệt. Luồng uy áp này không giống như là đến từ khí tức, mà là cảm giác. Thiên Hành Hãi chỉ dò cảm giác vào trong dò xét một thời gian, hắn cảm giác bị trực tiếp cuốn vào.
Răng rắc ——
Cảm giác bị cuốn vào đó giống như là đậu nành, bị nghiền nát trong nháy mắt, đau đến Thiên Hành Hãi kinh hô một tiếng, hai mắt tối đen, suýt chút bất tỉnh trên đài quyết đấu tuyền qua.
"Thiên Hành Hãi!"
"Thiên Hành Hãi!"
Dưới đài quyết đấu tuyền qua, Loạn Văn với Lâm Diệp Hồng lập tức giật mình.
Toàn bộ người của Thiên Tượng Môn và tất cả người thấy cảnh này đều kinh ngạc.
"Xảy ra chuyện gì rồi?"
"Rốt cuộc thì cối xay này là cái gì?"
"Sao đột nhiên Thiên Hành Hãi lại thổ huyết?"
Trong tiếng kinh hô của mọi người, đám người Thiên Huyền đưa mắt nhìn Ôn Bình, bởi vì chỉ có Ôn Bình mới biết câu trả lời.
Ôn Bình lắc đầu, bất đắc dĩ cười một tiếng: "Tuyền Qua Tân Đạo cũng không có thành lập trên cơ cở tuyền qua nhất đạo, cho nên hoàn toàn không thể so sánh."
Đám người Thiên Huyền nghe nói như vậy thì trong nháy mắt hiểu được ý của câu nói lúc nãy của Ôn Bình.
Bọn họ vẫn còn nhớ câu nói lúc nãy của Ôn Bình.
"Tại sao ngươi lại nghĩ nhất định phải loại bỏ cặn bã?"
Hóa ra Tuyền Qua Tân Đạo hoàn toàn khác biệt với Tuyền Qua lão đạo!
Trình tự.
Phương thức.
Có thể nói chỉ có một chút tương tự.
Cái gọi là Tuyền Qua lão đạo, thật ra thì chỉ do bọn họ đoán. Thật ra thì Tuyền Qua nhất đạo chính là Tuyền Qua nhất đạo, Tuyền Qua Tân Đạo chính là Tuyền Qua Tân Đạo. Cả hai có một chút liên quan nhưng liên quan lại không lớn!
Thiên Huyền hiểu ra cái này trước, lập tức đưa mắt nhìn Tử Nhiên, sau đó thấy cái cối xay lớn trên đỉnh đầu Tử Nhiên chuyển động.
Nương theo nó chuyển động, thiên tài địa bảo trước mặt Tử Nhiên bắt đầu bay đi.
Món thứ nhất là một nhánh cây màu đỏ thẫm.
Tên là Hồng Ngô!
Khi nó bay vào cối xay thì lập tức bị cối xay nghiền nát, sau đó không ngừng bị nghiền ép ở trong đó, đồng thời bị Địa Ngục Hỏa tinh luyện.
Tử Nhiên vội vàng lấy bảng vẽ Tuyền Qua Đồ mà mọi người cho là vô dụng lúc nãy ra, sau đó để ở phía dưới cối xay. Khi cối xay chuyển đến vòng thứ bốn mươi chín thì vô số chất lỏng màu đỏ từ trong cối xay chảy ra, nhỏ xuống.
Vừa khéo rơi vào bảng vẽ Tuyền Qua Đồ!
Lý Trường Hải thấy cảnh này thì nhịn không được phát ra một tiếng than thở: "Một nhánh Hồng Ngô lại bị tinh luyện thành một giọt!"
Thậm chí hắn còn có thể cảm nhận được độ tinh thuần trong đó!
Tuyệt đối không có chút cặn bã nào!
Hơn nữa, tinh hoa của Hồng Ngô còn bị áp súc thành một giọt, có thể nói là tinh luyện đến một mức độ tinh thuần không thể tưởng tượng được.
"Một nhánh Hồng Ngô, nếu như loại bỏ toàn bộ cặn bã thì ít nhất cũng có lượng gấp mười lần thứ nhỏ từ cối xay xuống, cũng chính là mười giọt! Nhưng mà Tử Nhiên vẫn tinh luyện mười giọt tinh hoa không còn chút cặn bã nào của Hồng Ngô thành một giọt! Kỹ nghệ tinh luyện như thế, ta làm không được, chắc chắn La Tam Thiên cũng không làm được." Thanh Thiển nhìn cảnh này, trái tim bắt đầu đập loạn lên.
Nàng đã không biết nên nói gì cho phải.
Kỹ nghệ tinh luyện như thế, trong đầu của nàng, Ngũ Tuyền Tuyền Qua Thần Tượng làm không được, sợ là chỉ có Lục Tuyền Tuyền Qua Thần Tượng mới có thể làm được.
Rõ ràng Tử Nhiên không phải Lục Tuyền Tuyền Qua Thần Tượng, thế nhưng nàng làm được!
Theo tiếng thán phục cuuar hai người, rất nhiều Tuyền Qua Thần Tượng của Trạch Minh Cung và Tuyền Qua Thần Tượng của Thiên Tượng Môn đều không thể tin được chuyện vừa xảy ra trước mắt mình.
Ngay cả Diêm Lai cũng không thể tin được những gì mình đã thấy.
Hơn nữa hắn còn cảm nhận được một thứ không giống bình thường.
Cái cối xay đó!
Không chỉ là hỏa diễm tạo thành!
Còn có cảm giác!
Lúc này hắn mới hiểu Ôn Bình, hiểu tại sao Tuyền Qua Tân Đạo lại được gọi là Tuyền Qua Tân Đạo.
Cùng lúc đó, trên đài quyết đấu tuyền qua, Thiên Hành Hãi suýt chút ngất đi, ráng chống đỡ thân thể đứng lên, sau đó ánh mắt nhìn Tử Nhiên lập tức lộ vẻ kinh hoảng. Nhưng mà niềm tin trong lòng chống đỡ cho hắn gượng dậy.
"Không!"
"Ta vẫn còn có cơ hội!"
"Độc!"
"Ta không tin nàng có thể chịu được độc!"
Thiên Hành Hãi cố nén đầu óc đau nhức, mở mạch môn ra, sau đó lấy thiên tài địa bảo ra tinh luyện. Mỗi khi tinh luyện một món thiên tài địa bảo, sương độc sinh ra đều bị Thiên Hành Hãi cưỡng chế hút vào trong viên cầu, cho đến khi tràn đầy một cái viên cầu.