Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 1364 - 【Vip】 Cái Này Là Tuyền Qua Tân Đạo (2)

【VIP】 Cái này là Tuyền Qua Tân Đạo (2) 【VIP】 Cái này là Tuyền Qua Tân Đạo (2)

Toàn bộ thiên tài địa bảo đều được bỏ vào trong dụng cụ, sau đó Địa Ngục Hỏa màu đỏ thắm bốc lên trong tay Tử Nhiên, sau đó bao phủ toàn bộ thiên tài địa bảo trong dụng cụ, sau đó nhanh chóng khiến cho tất cả thiên tài địa bảo đồng thời hóa thành chất lỏng, bắt đầu dung hợp.

Thời gian từng chút từng chút đi qua.

Một khắc đồng hồ sau, ba mươi món thiên tài địa bảo, cho dù là cặn bã hay là tinh hoa đều dung hợp lại trong dụng cụ, dung hợp làm một tấm bảng vẽ Tuyền Qua Đồ.

Cảnh tượng này khiến cho tất cả người xem choáng váng!

"Chuyện này. . ."

"Cái quỷ gì, Tử Nhiên đại sư thậm chí ngay cả một chút cặn bã cũng không loại bỏ?"

"Như vậy mà lại không bị nổ!"

"Mặc dù không có nổ nhưng làm như vậy thì bảng vẽ Tuyền Qua Đồ có thể sử dụng nữa không?"

"Tử Nhiên đại sư đang làm gì?"

Trong tiếng than thở kinh ngạc của mọi người, Loạn Văn cười thầm trong lòng, cũng quay qua nhìn Tử Nhiên nói: "Biết chắc sẽ thua, dứt khoát cam chịu bảo tồn tinh lực, cũng có thể xem như là một loại trí tuệ. Đáng tiếc, chuyện này khiến cho ta không có chút cảm giác thành tựu nào."

Dứt lời, Loạn Văn không nhìn Tử Nhiên nữa, tập trung dung luyện bảng vẽ Tuyền Qua Đồ của mình.

Hai người Lâm Diệp Hồng cũng hài lòng cười một tiếng.

Thắng lợi này còn đơn giản hơn tưởng tượng của bọn họ.

Ngay sau đó, rất nhiều Tuyền Qua Thần Tượng đã thấy ánh rạng đông thắng lợi của Thiên Tượng Môn mở mày mở mặt, bắt đầu hò hét.

"Thiên Tượng Môn tất thắng!"

"Thiên Tượng Môn tất thắng!"

"Thiên Tượng Môn tất thắng!"

"Loạn Văn chân truyền uy vũ!"

"Loạn Văn chân truyền uy vũ!"

Mỗi một tiếng đều mang theo cảm giác thoải mái.

Cũng kèm theo một ánh mắt khinh bỉ.

Ánh mắt khinh bỉ rơi vào trên người mọi người của Bất Hủ Tông, nhưng mà mọi người của Bất Hủ Tông còn chưa có phản ứng lại thì đám người Thiên Huyền và Long Dã đã vỡ tổ trước.

Ôn Bình bất đắc dĩ cười một tiếng, sau đó nghe Trần Hiết bên cạnh dò hỏi: "Tông chủ, ghi chép như bình thường sao?"

"Ghi chép như thường, ván đầu tiên, chúng ta thua."

Ôn Bình rất bình tĩnh đáp một câu.

Trần Hiết gật đầu, lệnh cho người của Tẫn Tri Lâu tiếp tục ghi chép.

Bên cạnh, Thiên Huyền sửng sốt một chút.

"Nhận thua thật?"

"Dựa theo quy tắc của chính phủ U Quốc, kết quả không phải rất rõ ràng sao?" Ôn Bình lại hỏi ngược lại một câu, tiếp tục hỏi cho Thiên Huyền bối rối.

"Không phải, ngươi biết ta không có ý đó. Ta chỉ cảm thấy, cứ thua như vậy có phải quá gì gì hay không?"

Thiên Huyền không dám nói ra mấy chữ đó.

Bởi vì quá xấu hổ.

Thua quá tầm thường?

Giãy dụa cũng không giãy dụa một thoáng.

Ôn Bình nhún nhún vai, vẻ mặt không sao cả, nói: "Ngươi gấp cái gì, ngươi thấy Tử Nhiên đại sư có gấp không?"

Thiên Huyền vội vàng quay đầu nhìn Tử Nhiên một chút.

Khá lắm.

Tử Nhiên cũng có dáng vẻ rất bình tĩnh.

"Thua thì các ngươi phải rời khỏi Nguyên Dương Vực, bởi vì thương hội của Thiên Tượng Môn trải rộng toàn bộ Nguyên Dương Vực!" Thiên Huyền vội vàng nhắc Ôn Bình một câu.

Ôn Bình vẫn không để ý chút nào, cười một tiếng, sau đó ánh mắt nhìn qua vị trí đám người của Tinh Hải Tông.

Hắn đã sớm chú ý tới.

Hôm nay Ngụy Thông của Tinh Hải Tông không đến.

Theo thời gian trôi qua, Loạn Văn đã hoàn thành dung luyện ba mươi món thiên tài địa bảo, sau đó hoàn mỹ dung hợp lại với nhau, trở thành một tấm bảng vẽ Tuyền Qua Đồ. Ba mươi món thiên tài địa bảo, toàn bộ đều bị loại bỏ đến bảy thành cặn bã!

Có thể nói là hoàn mỹ!

Nếu như còn muốn tiến thêm một bước thì chỉ sợ cũng chỉ có Ngũ Tuyền Tuyền Qua Thần Tượng ra tay rồi.

Dù sao Tứ Tuyền Tuyền Qua Thần Tượng có thể loại bỏ được bảy thành cặn bã cũng đã là cực hạn.

"Ván đầu tiên, Loạn Văn của Thiên Tượng Môn thắng!"

Cuối cùng, Diêm Lai lạnh nhạt tuyên bố kết quả tranh tài.

Bởi vì mong đợi vô ích.

Cho nên hắn cũng không có cảm xúc tốt gì.

Hắn vốn cho rằng Tử Nhiên sẽ dùng ra kỹ nghệ tuyền qua không kém gì Hắc Chỉ, thậm chí mạnh ngang với Hắc Chỉ.

Nhưng mà ai mà ngờ được kết cục lại là như vậy.

"Ván thứ hai, tinh luyện!"

"Hai bên tiến vào đài quyết đấu tuyền qua!"

Nói xong, Thiên Hành Hãi nương theo tiếng hoan hô chậm rãi đi lên đài quyết đấu tuyền qua, sau đó liếc mắt nhìn Tử Nhiên, nở một nụ cười khinh miệt.

"Dù ta chưa tu luyện Thập Đại Thần Nghệ, nhưng mà kỹ nghệ tinh luyện, Nguyên Dương Vực chỉ có Lâm Diệp Hồng có thể sánh ngang với ta. Nhìn khắp toàn bộ U Quốc, người có thể thắng ta cũng không nhiều. Nếu ngươi chỉ có chút bản lãnh bé nhỏ này thì không bằng trực tiếp nhận thua đi."

Nói xong, Tử Nhiên không những không giận mà còn cười.

"Đứa nhỏ, ngươi rất hài hước."

Thiên Hành Hãi lông mày run lên, tức giận nói: "Lão thái bà, ngươi cho rằng ta đang đùa giỡn với ngươi? Đúng là không thấy quan tài thì vẫn không đổ lệ!"

Đối với chuyện này, Tử Nhiên chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, không có nói tiếp.

Nhưng mà nhìn thấy sư phụ bị chửi, Hô Lan, Bách Niệm Hương không vui, trực tiếp đứng lên mắng lại.

Người của Thiên Tượng Môn thấy thế thì lập tức đứng dậy mắng lại, sau đó bị Thiên Huyền và Ôn Bình trừng mắt một cái, dọa cho ngồi xuống lại.

Theo sau đó, Thiên Huyền hỏi vội: "Ôn tông chủ, ngươi nói cho ta biết đi, ván này Tử Nhiên đại sư có nắm chắc không?"

"Có." Ôn Bình cũng không có gạt, nói thẳng: "Ván này giống như ván trước, không có gì lạ."

"A?"

Thiên Huyền lại bối rối.

Sẽ không thua dễ dàng như ván trước chứ?

Đang muốn tiếp tục đặt câu hỏi thì cái bàn trước Thiên Hành Hãi và Tử Nhiên đã được chất đủ thiên tài địa bảo.

Vẫn giống như lúc nãy, phủ thành chủ cho vô cùng hà khắc, chỉ cho một trăm hai mươi món thiên tài địa bảo, lại thêm ba mươi món trước đó, vừa khéo tập hợp được yêu cầu thấp nhất của Tứ Tuyền Tuyền Qua Đồ.

Thiên Hành Hãi lập tức ra tay, lấy một trăm hai mươi viên cầu hơi mờ trong tàng giới ra, nhưng mà viên cầu cũng không phải là kín mít mà là có một cái lổ nhỏ. Giống như Loạn Văn lúc nãy, không dùng dụng cụ trên bàn trước mặt.

Hết sức rõ ràng, chắc chắn quả cầu này cũng là dụng cụ phụ trợ.

Bình Luận (0)
Comment