Thiên Huyền tức giận nói: "Sao ngươi lại cố chấp như vậy? Mấy chuyện xảy ra bây giờ chẳng lẽ do Bất Hủ Tông muốn như vậy? Ôn tông chủ làm như vậy chẳng lẽ là vì mình? Ngươi suy nghĩ cho kỹ, nếu có một ngày con của ngươi lấy được tư cách mua sắm trong Tử Khí Các, nhưng mới ra khỏi Lục Phương Nhai thì bị những người ngấp nghé Tuyền Qua Sát Khí giết. Ngươi muốn như vậy? Hay là ngươi muốn cho con của ngươi cả đời cũng không mua Tuyền Qua Sát Khí của Tử Khí Các?"
Thiên Huyền nói đến phần sau, càng nói càng xúc động.
Ôn Bình nghe hắn nói, thậm chí có chút cảm động.
Giờ phút này, Diêm Lai cũng trầm mặc.
Hắn không thể không thừa nhận, Thiên Huyền nói rất có lý.
Trừ phi hắn muốn cho con của mình cả đời không mua Tuyền Qua Sát Khí, hoặc là cả đời trông chừng bên cạnh họ, một bước không rời.
Nghe Thiên Huyền nói xong, những người khác cũng gật đầu tán thành.
Ánh mắt tràn đầy kính ý nhìn Ôn Bình và Bất Hủ Tông.
Đúng vậy!
Bất Hủ Tông làm như vậy không phải là vì chính mình.
Ngược lại, nếu vì chính mình, Bất Hủ Tông bán Tuyền Qua Sát Khí cho tứ đại thế lực lục tinh là được, tuyệt đối có thể lấy được lợi ích tốt nhất.
Nhưng mà Bất Hủ Tông không có làm như thế.
Bất Hủ Tông chọn đối xử như nhau.
Đồng thời còn hứa hẹn bảo đảm an toàn cho kẻ yếu mua Tuyền Qua Sát Khí.
Cũng nói được thì làm được!
"Thiên Huyền tiền bối nói quá có lý."
"Nếu như môn phái như Bất Hủ Tông xuất hiện sớm một chút thì chúng ta còn cần run sợ như vậy sao?"
"Trước đó ta vì đột phá Trấn Nhạc Cảnh, tích trữ bạch tinh hơn ba mươi năm nhưng lại không dám đi thương hội mua thiên tài địa bảo mà ta muốn mua hơn ba mươi năm, cũng là thứ có thể giúp ta đột phá. Chỉ vì sợ mua xong, vừa ra khỏi cửa thì bị người ta chú ý."
Càng ngày càng có nhiều tiếng bàn tán như vậy, Diêm Lai chậm rãi quay đầu đưa mắt nhìn người của Hắc Vụ Tông, trong mắt lóe lên vẻ không vui.
Đúng vậy!
Mình là người đứng đầu một thành, làm gì không làm, sao phải vì bảo đảm tính mạng cho loại người như vậy mà trở mặt với Bất Hủ Tông?
"Ôn tông chủ, Thiên Huyền nói rất đúng, nhân dân Thần Phi Thành ta nói cũng rất đúng. Ở Thần Phi Thành, bản tọa nên làm như Ôn tông chủ, làm đúng trách nhiệm của mình. Nếu đã có người thích giết người đoạt bảo trong Thần Phi Thành, làm ngay dưới mắt ta, vậy thì đáng chết!"
Dứt lời, Diêm Lai biến mất trước mặt mọi người của Hắc Vụ Tông.
Diêm Lai vừa đi, tất cả mọi người của Hắc Vụ Tông lập tức sợ đến vội vàng quỳ xuống cầu xin tha thứ, đồng thời trút tất cả trách nhiệm cho tông chủ đã chết.
Chuyện này khiến cho Ôn Bình vốn đang phẫn nộ lại có chút không biết làm sao.
Hả?
Tình huống không giống như trong tưởng tượng.
Thiên Huyền lại khuyên được Diêm Lai.
Không chỉ như thế, hành động của hắn lại biến thành cử chỉ quên mình vì người.
"Tình huống này cũng khiến cho bối rối, nếu ngươi ngăn cản ta, ta còn biết nên làm như thế nào." Ôn Bình thầm nghĩ trong lòng.
Thiên Huyền thấy Ôn Bình không có động tĩnh thì mở miệng nói tiếp: "Ôn tông chủ, thoải mái ra tay đi, nếu như có ai dám cản, Thiên Huyền ta là người thứ nhất không đồng ý! Nếu có người dám chạy, ta tự mình giúp ngươi bắt bọn họ trở lại! Đám phân chuột này nên dọn dẹp từ sớm mới đúng."
Thiên Huyền vừa mở miệng, Diêm Lai cũng hùa theo: "Phủ thành chủ ta nhất định sẽ phối hợp với Ôn tông chủ, nghiêm tra chuyện này, đào ra toàn bộ người giựt dây, trả lại bầu trời xanh trong cho Thần Phi Thành!"
Quân Thiên Nhất Cố ngồi bên phía phủ thành chủ lập tức đứng lên, cao giọng nói: "Ôn tông chủ, đám cặn bã này không cần ngài phải ra tay, ta đến giúp ngài!"
Trong lúc nhất thời, Ôn Bình biến thành anh hùng.
Chuyện này khiến Ôn Bình càng không biết nên làm sao.
Nội dung cốt truyện không đúng?
Rơi vào đường cùng, Ôn Bình chỉ có thể quay qua nhìn Trần Hiết bên cạnh, nói: "Trần Hiết, trong danh sách trong tay ngươi còn có bao nhiêu người chưa chết?"
"Hắc Vụ Tông còn có hai vị trưởng lão ủng hộ hành động lần này của Ngụy Thông chưa chết. Tinh Hải Tông, người biết, người ủng hộ, người tham dự vào chuyện này đã chết sạch. Thiên Tượng Môn có một người biết, ủng hộ Ngụy Thông chưa giết!"
Trần Hiết trầm giọng nói, trong nháy mắt, hai tên trưởng lão của Hắc Vụ Tông ngồi bệt xuống đất, sắc mặt như tro tàn.
Hóa ra người của Tẫn Tri Lâu đã biết hết!
Mà người của Thiên Tượng Môn đều đưa mắt nhìn xung quanh, rất hồi hộp!
Hành động lần này của Ngụy Thông hẳn là có người của Thiên Tượng Môn ủng hộ!
Ai vậy?
Làm như vậy không phải dẫn lửa thiêu thân sao?
Bản thân mình chán sống, sao phải kéo theo bọn họ?
Trong lúc bọn họ thấp thỏm quan sát, suy đoán lẫn nhau thì lông mày Lâm Diệp Hồng run lên một cái, nhưng vẫn cố giả bộ bình tĩnh đứng tại chỗ.
Hắn cược Tẫn Tri Lâu cũng không biết là hắn!
Bởi vì ngày đó hắn đã dùng bình chướng cách âm, hơn nữa phòng của hắn cũng có thể ngăn cách toàn bộ tiếng động bên ngoài, dưới hai loại bảo hiểm như vậy, không thể nào có người nghe được cuộc trò chuyện của hắn và Ngụy Thông mới đúng.
Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, nếu như Ngụy Thông bán hắn?
Đột nhiên Lâm Diệp Hồng có chút hoảng.
So với Hắc Vụ Tông và Thiên Tượng Môn, người của Tinh Hải Tông thì như trút được gánh nặng, thở dài một hơi, trong lúc nhất thời lại quên chuyện Ngụy phó tông chủ và trưởng lão chết.
"Nhìn chằm chằm bọn họ, chờ quyết đấu tuyền qua kết thúc, giết sạch." Nếu chuyện đã không diễn ra như mình nghĩ, Ôn Bình cũng không vội vã dọn dẹp ba cục "phân chuột" này, hắn ngồi xuống lại.
Trần Hiết gật đầu.
"Tông chủ yên tâm, một người cũng chạy không thoát!"
Dứt lời, khóe miệng Trần Hiết nở một nụ cười lạnh nhìn lướt qua Hắc Vụ Tông, lướt qua Thiên Tượng Môn, cuối cùng dừng lại ở Tinh Hải Tông.
Người của Tinh Hải Tông như vừa trút được gánh nặng, bị Trần Hiết nhìn chằm chằm như thế thì lập tức đổ mồ hôi lạnh.
Diêm Lai, Thiên Huyền thấy cảnh này thì nhịn không được cảm thán.
Tẫn Tri Lâu này đúng là không gì không biết.
Hóa ra bọn họ đã biết trước được người đứng sau màn, cũng biết trước Ngụy Thông muốn làm gì.
Loại thủ đoạn này, đúng là kinh người!