Người trong Thần Phi Thành thấp giọng bàn tán, trên mặt cũng lộ vẻ bất đắc dĩ, cảm thấy tiếc hận thay cho Bất Hủ Tông, thay cho Ôn Bình, thay cho Tử Nhiên đại sư.
Long Dã, Thanh Thiển cũng giống như thế, trên mặt cũng lộ vẻ tiếc hận.
Đương nhiên, hai người không giống nhau.
Long Dã tiếc là vì Lạc Dạ Quy Phong tới quá nhanh, nếu cho Bất Hủ Tông một chút thời gian, Tử Khí Các có thể thay đổi Nguyên Dương Vực.
Vẫn là câu nói đó.
Lạc Dạ Quy Phong tới quá nhanh
Không cho Bất Hủ Tông một chút xíu cơ hội nào.
Mà Thanh Thiển tiếc là vì mình không có đùi để ôm, sau này lại chỉ có thể bị Thiên Tượng Môn ép tới không thở nổi.
Đồng thời còn tiếc vì Tử Nhiên không muốn về Trạch Minh Cung.
Nếu không, Tử Nhiên nắm giữ Tuyền Qua Tân Đạo, chỉ cần cho nàng một chút thời gian thì chắc chắn sẽ trở thành một lợi khí cho Trạch Minh Cung chống lại Thiên Tượng Môn!
"Ôn tông chủ, cần giúp một tay không?"
Thiên Huyền hỏi.
"Không cần phải để ý đến hắn. Chờ quyết đấu tuyền qua kết thúc, nếu như người của Thiên Tượng Môn không chịu rời khỏi Thần Phi Thành, ngươi có thể giúp ta đưa bọn họ đi." Thấy Thiên Huyền nhiệt tình như vậy, Ôn Bình cũng hiểu, cho nên sai khiến hắn mà không khách khí chút nào.
Lúc này, Thiên Huyền vỗ ngực bảo đảm: "Ôn tông chủ yên tâm, chuyện này giao cho ta, đến lúc đó, mấy người Hứa Niệm cũng sẽ dốc toàn lực tương trợ."
"Ôn tông chủ, Hứa Niệm sẽ giúp đỡ hết sức!"
Hứa Niệm thấy lão tổ nhà mình cũng nói như vậy, vội vàng đứng ra hùa theo một câu.
Nhưng trong lòng nàng thì không muốn tranh vào vũng nước đục này, khiến cho Thiên Tượng Môn ghi hận, nhưng mà không thể nghịch ý của lão tổ!
Lâm Diệp Hồng nghe ba người nói như vậy thì không khỏi nở một nụ cười khinh miệt, bởi vì Lạc Dạ Quy Phong ở đây cho nên hắn quả quyết khịt mũi coi thường, quay qua nhìn Tử Nhiên nói: "Kẻ bị Trạch Minh Cung vứt bỏ, cho rằng mình tu hành cái gọi là Tuyền Qua Tân Đạo thì có thể một bước lên trời? Đúng là là ếch ngồi đáy giếng!"
"Hóa ra chỉ là người bị Trạch Minh Cung vứt bỏ, lão phu còn tưởng rằng là nhân vật lợi hại gì đâu. Đợi đã, lão phu nhớ mấy năm nay, Trạch Minh Cung chỉ xuất hiện một kẻ bị vứt bỏ, hình như là đổi mới ghi chép về kẻ kém cỏi nhất ở Trạch Minh Cung, đột phá cảnh giới Nhị Tuyền mà tốn ròng rã trăm năm?" Lạc Dạ Quy Phong cũng dùng ánh mắt coi thường nhìn Tử Nhiên, lại cố ý nhục nhã Tử Nhiên.
Hành vi này cũng là vì nhục nhã Bất Hủ Tông!
Mặc dù những người khác của Bất Hủ Tông có chút kích động nhưng thân là tông chủ, Ôn Bình vẫn bất vi sở động, nhìn chằm chằm vào Tử Nhiên.
Lúc này, Ôn Bình rất hiếu kì Tử Nhiên sẽ phản ứng như thế nào.
Rõ ràng đây là một nỗi đau của Tử Nhiên, nhiều năm như vậy, mặc dù đã phai nhạt nhưng vết thương trong lòng lại không khép lại dễ dàng như vậy.
Mình là tông chủ, vì Tử Nhiên, xây dựng một Tuyền Nghệ Cung hoặc là một kiến trúc mạnh mẽ hơn Tuyền Nghệ Cung cũng không khó, nhẫn tâm tốn chút danh vọng là có thể làm được.
Nhưng hắn lại không có cách nào giúp Tử Nhiên xóa đi vết thương trước kia, cũng không có cách nào đuổi tận giết tuyệt tất cả người biết chuyện này, cho nên lựa chọn của Tử Nhiên rất quan trọng. Lựa chọn tiếp tục trốn tránh, để thời gian làm nhạt nó hay là đối mặt với nó?
Sau một khắc, Tử Nhiên mở miệng.
Nàng đưa ra lựa chọn!
"Nhắc tới cũng hổ thẹn, năm đó lão thân đúng là thiên phú về tuyền qua một đạo không tốt, thậm chí có thể nói là kém đến mức làm cho người ta giận sôi, cho nên bị trục xuất khỏi Trạch Minh Cung, trằn trọc hơn một trăm năm, từ đầu đến cuối vẫn không học thành tài, may mắn được gia nhập Bất Hủ Tông, gặp được Tuyền Qua Tân Đạo, mới xem như học có sở thành." Tử Nhiên chậm rãi nói, tựa như tuyệt đối không quan tâm đến quá khứ của mình.
Nói xong câu này, nàng lập tức nhìn về phía tất cả mọi người, nói: "Cho nên lão thân khuyên chư vị, nếu như tu hành mạch thuật, tuyền qua một đạo cực khổ nhưng vẫn không có sở thành thì không ngại đi Hồng Vực xông vào Sư Đạo Mê Cục một lần, nếu như qua được thì có thể gia nhập Bất Hủ Tông. Trong Bất Hủ Tông, ngươi có nhiều lựa chọn hơn, không nhất định phải tu hành mạch môn, cũng không nhất định phải đi tuyền qua một đạo. Lần này, Vân trưởng lão của tông ta lấy được đệ nhất Thất Vực Đăng Thiên Bảng ở Hồng Vực, hắn tu hành cũng không phải là mạch môn. Nếu chư vị không tin thì có thể hỏi Vực Chủ Hồng Vực!"
Quân Thiên Nhất Cố thấy thế thì vội vàng đứng lên trợ công: "Tử Nhiên trưởng lão nói không giả, hoàn toàn chính xác là Vân trưởng lão của Bất Hủ Tông chưa từng tu hành mạch môn, nhưng lại dùng tư thái vô địch lấy được đệ nhất Hồng Vực."
Thấy Quân Thiên Nhất Cố thừa nhận, đám người còn có chút lo lắng xôn xao cả lên.
Kèm theo vô số tiếng bàn tán, Ôn Bình hài lòng gật gật đầu, đương nhiên, Ôn Bình hài lòng là vì Tử Nhiên phản kích.
Xem ra là do mình suy nghĩ nhiều.
Trải qua Thiên Tằng Giai, lại từng trải hơn một trăm năm, sao Tử Nhiên đại sư có thể bị chuyện cũ làm cho bối rối được?
Mà Lâm Diệp Hồng và Lạc Dạ Quy Phong nghe rất nhiều người nói muốn gia nhập Bất Hủ Tông thì sắc mặt bỗng nhiên cứng lại, thấy mình nói móc và trào phúng không có thu được hiệu quả, ngược lại còn khiến cho Tử Nhiên nổi danh, tức muốn nổ phổi nói: "Nói hươu nói vượn, không tu hành mạch môn thì ngươi tu hành cái gì?"
Tử Nhiên bất đắc dĩ cười một tiếng, dùng ánh mắt thương hại nhìn Lâm Diệp Hồng, nhìn thân là cường giả Thiên Vô Cấm Lạc Dạ Quy Phong, sau đó nói: "Sau này các ngươi sẽ biết. Ta cũng không muốn nói nhảm nữa, chúng ta bắt đầu đi, để thứ ếch ngồi đáy giếng như lão thân lĩnh giáo Thập Đại Thần Nghệ của các ngươi một chút."