Nói xong, Thiên Huyền đưa mắt nhìn Ôn Bình, quan sát từng thay đổi nhỏ trên mặt Ôn Bình.
Từ sâu đáy lòng, hắn sợ Ôn Bình hiểu lầm, hiểu lầm hắn và kẻ đến không thiện Lạc Dạ Quy Phong có quan hệ rất tốt, đồng thời cũng rất sợ Ôn Bình hiểu lầm hắn là một người nói không giữ lời. Không phải hắn nói không giữ lời mà là Lạc Dạ Quy Phong quá không biết xấu hổ.
Những năm này hắn giúp La Tam Thiên bao nhiêu lần?
Không được Lạc Dạ Quy Phong cảm kích thì cũng thôi đi, bây giờ La Tam Thiên chết, hắn lập tức đến chất vấn mình.
Sau khi quan sát Ôn Bình vài lần, mặc dù không thấy trên mặt Ôn Bình có biểu cảm gì khác nhưng Thiên Huyền vẫn không yên lòng, vội vàng giải thích với Ôn Bình: "Ôn Tông chủ, trăm năm trước hắn thắng ta một lần, lúc ấy ta hứa trông nom La Tam Thiên thay hắn. Trong vòng trăm năm này, một khi La Tam Thiên có việc muốn nhờ thì ta đều ra mặt giúp hắn. Nhưng chẳng lẽ ta còn phải giúp La Tam Thiên cả đời?"
"Cho nên đây là nguyên nhân ngươi tùy ý để cho sư đệ của lão phu bị Bất Hủ Tông giết chết, bây giờ còn thân cận với người đã sát hại sư đệ của lão phu như thế?" Lạc Dạ Quy Phong trầm giọng nói, sát khí như là hàng ngàn hàng vạn đao quét qua trước mặt tất cả mọi người.
Sau một khắc, Lạc Dạ Quy Phong chậm rãi tới gần Thiên Huyền.
Ôn Bình vốn không muốn nói nhảm với Lạc Dạ Quy Phong, nếu như đối phương muốn báo thù cho La Tam Thiên, hắn sẵn sàng đợi! Nhưng bây giờ Thiên Huyền vẫn đứng về phía mình, cũng luôn nói thay cho mình, lúc này nếu hắn xem mình như không liên quan thì có chút không trượng nghĩa.
"Thiên Huyền không có nuốt lời, trước khi La Tam Thiên chết, đúng là hắn xuất hiện, bao che giống như phụ thân bao che cho con." Ôn Bình giải thích cho Thiên Huyền một câu, sau đó phóng ra một bước, ngăn lại Lạc Dạ Quy Phong đang từng bước ép sát Thiên Huyền: "Nhưng người bổn tông chủ muốn giết, không ai cứu được, cho dù là ngươi đến cũng giống như vậy."
Lạc Dạ Quy Phong lại bước tới trước một bước, một bước bước ra, bỗng nhiên biến mất, khi xuất hiện lại thì đã cách Ôn Bình gần trong gang tấc.
"Không ngờ chưa tới trăm năm lão phu không đến Nguyên Dương Vực, người ở Nguyên Dương Vực đã quên ta, cũng quên kiếm của ta."
Lạc Dạ Quy Phong đứng cách Ôn Bình chỉ gang tấc, lạnh giọng nói, sát cơ trong ánh mắt vô cùng sống động.
Thấy thế, Diêm Lai bên cạnh rốt cục không chịu nổi nữa.
"Đủ rồi!"
Chỉ là một trận quyết đấu tuyền qua, bây giờ làm thành như vậy.
Có thể yên tĩnh một hồi hay không?
"Lạc Dạ Quy Phong, bản tọa không cần biết hôm nay ngươi tới có mục đích gì, nhưng bây giờ đang quyết đấu tuyền qua!"
Lạc Dạ Quy Phong chậm rãi quay đầu lại, cười như không cười nhìn Diêm Lai, sau đó hỏi: "Thậm chí ngay cả Diêm Lai thành chủ cũng giúp đỡ Bất Hủ Tông này, lão phu mở mang tầm mắt. Nhưng Diêm Lai thành chủ, hôm nay lão phu mang theo ý chỉ của môn chủ tới."
Nghe được mấy chữ ý chỉ của môn chủ, Diêm Lai nhịn không được run lông mày một chút.
Môn chủ Thiên Tượng Môn, đệ nhất Tuyền Qua Thần Tượng ở U Quốc!
Mặc dù hắn là người của chính phủ U Quốc, lại là thành chủ Thần Phi Thành, nhưng so với thân phận môn chủ Thiên Tượng Môn thì thấp hơn không chỉ một chút.
Nếu như Lạc Dạ Quy Phong mang theo ý chỉ của môn chủ đến thật, vậy hắn chỉ có thể mời Đại Vực Chủ đích thân tới, nếu không rất khó khống chế cục diện trước mắt.
Diêm Lai cẩn thận hỏi: "Không biết môn chủ có gì chỉ giáo?"
"Môn chủ cũng muốn kiến thức một chút cái gọi là Tuyền Qua Tân Đạo, đồng thời cũng muốn xem thử rốt cuộc là ai đứng sau lưng Bất Hủ Tông đã giết sư đệ của lão phu." Trong lúc nói chuyện, Lạc Dạ Quy Phong lại đưa mắt nhìn Ôn Bình, không ngừng quan sát trên dưới: "Nhưng mà nếu hôm nay ngay cả Diêm thành chủ cũng muốn nói đỡ cho Bất Hủ Tông, vậy lão phu nể mặt Diêm thành chủ một lần!"
"Lạc Dạ Quy Phong, bản tọa biết trong lòng ngươi có lửa, nhưng không phải bản tọa cố ý thiên vị Bất Hủ Tông, chẳng qua là bản tọa chỉ làm theo ý của Đại Vực Chủ thôi." Nếu Lạc Dạ Quy Phong đã lôi môn chủ ra, Diêm Lai cũng chỉ đành mời Đại Vực Chủ ra.
Môn chủ Thiên Tượng Môn tuy có thân phận siêu nhiên nhưng thân phận của Đại Vực Chủ cũng không thấp, huống chi thế nhưng sau lưng Đại Vực Chủ là chính phủ U Quốc.
So với nó thì Thiên Tượng Môn quá nhỏ bé.
Lạc Dạ Quy Phong nghe Diêm Lai nói như vậy, sát ý trên người lập tức nhỏ không ít, sau đó hơi không cam lòng, quay đầu nhìn về phía Ôn Bình, sau đó để lại một câu nói lạnh như băng.
"Sau quyết đấu tuyền qua, trước khi Thất Vực Đăng Thiên Bảng bắt đầu, lão phu cho các ngươi cơ hội cuối cùng, nếu cường giả Thiên Vô Cấm sau lưng các ngươi không đến, chớ trách lão phu đuổi tận giết tuyệt."
Dứt lời, Lạc Dạ Quy Phong giận vung ống tay áo, chắp tay rời đi.
Mà Ôn Bình từ đầu đến cuối vẫn đứng yên tại chỗ, lẳng lặng nhìn hắn, trong lòng có chút bất đắc dĩ: “Ta chỉ muốn thay đổi thế giới này một chút, tại sao luôn có người đứng ra khiến cho ta khó chịu, lại xuất hiện những phiền phức vô cớ.”
"Ai. . ."
Ôn Bình nghĩ đến đây, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, ngồi xuống lại.
Cũng không phải là hắn muốn giết người.
Mà là luôn có người tự đưa tới cửa!
Thật tình không biết, tiếng thở dài này khiến cho đám người đang lo lắng cho Bất Hủ Tông sinh lòng tuyệt vọng.
"Ôn tông chủ chỉ muốn mở ra một cái thời đại mới, hắn có lỗi gì?"
"Bọn La Tam Thiên của Thiên Tượng Môn tự đi gây chuyện, tài nghệ không bằng người, chết rồi thì có thể trách ai? Rốt cuộc người của Thiên Tượng Môn có hiểu đạo lý hay không. Nếu là ta thì ta cũng không có mặt mũi nào tìm tới cửa!"
"Ôn tông chủ lại thở dài, có thể thấy, hắn cũng rất bất đắc dĩ. Chẳng lẽ đây là số mệnh của người đi tiên phong sao? Chẳng lẽ người đi tiên phong giống như trong lịch sử nói, bọn họ chỉ có thể vĩnh viễn đứng ở một góc giữa thời đại trước và thời đại mới, không thuộc về thời đại trước, cũng không thuộc về thời đại mới?"