Diêm Lai ngồi ở một bên, trầm mặc như tuyết.
Giờ phút này, hắn cũng không biết nên nói cái gì, chỉ là trong lòng rất vui vẻ. Tuyền Qua Đồ này không kém hơn Tuyền Qua Sát Khí, hơn nữa có vẻ như Tuyền Qua Đồ càng hơn Tuyền Qua Sát Khí một bậc, bởi vì Tuyền Qua Đồ có thêm năng lực đặc thù.
Đó chính là thuộc tính tiên thiên!
Trên thế giới này, kể từ khoảnh khắc sinh ra, không phải dị mạch và Tiên Thiên Dị Mạch sẽ chia người làm đủ loại. Không cần biết gia thế ngươi hiển hách, thân phận cao quý đến đâu, nếu như ngươi không có Tiên Thiên Dị Mạch thì trong cùng cảnh, ngươi là kẻ yếu.
Có được Tiên Thiên Dị Mạch là cường giả. Đây là đạo lý cơ bản, cũng là đạo lý kéo dài mấy ngàn năm mà không người thay đổi.
Tuyền Qua Đồ của Tử Khí Các xuất hiện, có thể thay đổi đạo lý kéo dài mấy ngàn năm này!
Chuyện này đối với người tu hành không có Tiên Thiên Dị Mạch thì chính là phúc phận lớn lao. Trừ cái đó ra, nó cũng là tin mừng đối với toàn bộ U Quốc. Chỉ với dị mạch thuộc tính Độc này thì đã có thể khiến cho U Quốc trở tay không kịp.
Diêm Lai lập tức quyết định, báo cáo cho Đại Vực Chủ!
Hơn nữa nhất định phải bất kể đại giới, lôi kéo Tử Khí Các, thành lập quan hệ hợp tác!
"Bản tọa tuyên bố, trận quyết đấu tuyền qua này, Tử Nhiên đại sư của Tử Khí Các chiến thắng!" Diêm Lai đứng dậy, giọng nói sang sảng vang vọng ở trên bầu trời, sau đó Diêm Lai liếc nhìn Lạc Dạ Quy Phong bên cạnh một chút, bất đắc dĩ nói: "Kể từ ngày mai, trong Nguyên Dương Vực, phàm là chỗ có Tử Khí Các, Thiên Tượng Môn không được phép bước vào! Kẻ trái lệnh, phạt đến sa trường chịu Chiến Hình ba trăm năm!"
Vừa dứt lời, ngàn vạn người xôn xao.
Chiến Hình, nói đơn giản thì chính là đưa vào Thần U Quân, chiến đấu ở sa trường ba trăm năm mới có thể trở về U Quốc.
Đây là chuyện mà đa số mọi người không muốn làm.
Không ai chịu liên tục chinh chiến mấy năm, cũng không ai muốn trải qua khoảng thời gian không biết ngày mai mình có còn sống nữa hay không.
Cho nên ai dám làm trái với điều luật này?
Theo sau đó, từ lúc giọng Diêm Lai vang ra, ngoài đài quyết đấu tuyền qua, đám người ở xa xa trong Thần Phi Thành cũng bắt đầu sôi trào.
Vô số người kính sợ nhìn Tử Nhiên đại sư trên đài quyết đấu tuyền qua.
Thắng!
Tử Nhiên đại sư thắng!
Hôm nay, Thần thoại Thiên Tượng Môn bị phá.
Tuyền qua một đạo và Tuyền Qua Tân Đạo tranh đấu, Tuyền Qua Tân Đạo thắng!
"Thời đại mới bắt đầu ."
"Tử Nhiên đại sư!"
"Tử Nhiên đại sư!"
Khi mọi người bắt đầu hưng phấn hò hét, Lâm Diệp Hồng nghe được thì lại thống khổ, phun ra một ngụm máu tươi nữa, suýt chút ngất đi.
Thấy cảnh này, Lạc Dạ Quy Phong ngồi bên cạnh Diêm Lai không chỉ không có thuơng hại chút nào, thậm chí giờ phút này sắc mặt của hắn còn cực kỳ khó coi, lửa giận nơi hai đầu lông mày như là một ngọn núi lửa, có thể bộc phát bất cứ lúc nào.
Một giây sau, Lạc Dạ Quy Phong chỉ vào Lâm Diệp Hồng chửi ầm lên.
"Phế vật!"
"Phế vật!"
"Mặt mũi của Thiên Tượng Môn đều bị ngươi làm mất sạch."
Đương nhiên, mắng thì mắng.
Cũng không phải Lạc Dạ Quy Phong cho là Lâm Diệp Hồng yếu thật, là một phế vật thật.
Hắn chỉ phát tiết cơn giận trong lòng mình thôi.
Ngược lại, thực lực của Lâm Diệp Hồng rõ như ban ngày.
Trong cảnh giới Tứ Tuyền, trong Thiên Tượng Môn không có mấy người mạnh hơn hắn.
Thậm chí toàn bộ Triều Thiên Hạp cũng không có bao nhiêu người.
Nguyên nhân thất bại hôm nay không phải là Lâm Diệp Hồng yếu mà là Tử Nhiên quá mạnh.
Nghe tiếng Lạc Dạ Quy Phong, sắc mặt người của Thiên Tượng Môn như tro tàn, không cam lòng và bất đắc dĩ xuất hiện trên mặt. Đồng thời khi mọi người và người của Trạch Minh Thương Hội bắt đầu hưng phấn reo hò, người của Thiên Tượng Môn hận đến nghiến răng.
Nhưng cho dù giờ phút này bọn họ có không cam lòng như thế nào đi nữa.
Thua chính là thua.
Bọn họ không muốn nhận cũng không được.
Bởi vì U Quốc có luật pháp!
"Chúng ta thua."
Một vị Tuyền Qua Thần Tượng của Thiên Tượng Môn than thở một tiếng, sau đó lặng yên, cô đơn rời đi.
Không thể không nói, so với cảm xúc không cam lòng và bất đắc dĩ của rất nhiều Tuyền Qua Thần Tượng của Thiên Tượng Môn, người của Trạch Minh Thương Hội lại như đang ăn tết, thậm chí còn náo nhiệt hơn năm rồi. Bởi vì Thiên Tượng Môn thất bại, đó chính là thắng lợi của bọn họ.
Không cần biết Bất Hủ Tông có đồng ý hay không.
Dù sao bây giờ bọn họ sung sướng nhất.
"Cút ra khỏi Nguyên Dương Vực!"
"Cút ra khỏi Thần Phi Thành!"
"Đám cặn bã Thiên Tượng Môn!"
Giờ phút này, người của Trạch Minh Thương Hội bộc phát toàn bộ những gì bọn họ đã chịu trong những năm qua, không ngừng trào phúng đám người không cam lòng nhưng lại không thể làm gì của Thiên Tượng Môn.
Ngay cả Thanh Thiển cũng mừng rỡ nhìn Tử Nhiên, may mắn với lựa chọn của mình đêm qua: "Ta đã nghĩ Tử Nhiên sẽ thắng nhưng ta không ngờ Tử Nhiên lại thắng nhẹ nhõm như thế. Không hổ là đời sau của U Nguyệt lão trưởng lão và Minh Châu trưởng lão."
Nhưng mà nàng không biết là phản ứng của Trạch Minh Thương Hội và câu nói của Thanh Thiển lọt vào trong tai Ôn Bình khiến cho Ôn Bình cực kỳ khó chịu.
Theo Ôn Bình, Tử Nhiên thắng, được tán dương, không có gì để nói.
Nhưng Tử Nhiên đại sư vốn bị Trạch Minh Cung trục xuất ra, ai cũng có thheer tán dương Tử Nhiên đại sư, duy chỉ có người của Trạch Minh Cung là không thể.
Bởi vì Tử Nhiên đại sư không cần bọn họ trở mặt tán dương.
Thật ra thì khiến cho Ôn Bình không thoải mái nhất vẫn là vẻ đắc ý trên mặt Thanh Thiển và thành viên của Trạch Minh Thương Hội, cực kỳ giống tiểu nhân đắc chí, làm như người thắng được Thiên Tượng Môn hôm nay chính là Trạch Minh Cung.
Giờ phút này, Ôn Bình càng hiểu hơn, khó trách Thiên Tượng Môn có thể càng ngày càng mạnh, gắt gao chèn ép Trạch Minh Cung.
Nói một cách đơn giản, chính là người của Trạch Minh Cung không được.