Thiên tài địa bảo hi hữu, đa số mọi người đều chỉ có thể dựa vào vận khí đi mấy chỗ nguy hiểm kiếm, gặp chính là gặp, nếu như không có vận may thì sợ là cả đời cũng không gặp được.
Nhưng Vạn Bảo Tông lại không giống.
Bọn họ có bí thuật chỉ đường.
Cho nên dù là lần này Vạn Bảo Tông không có tới cửa thì sau này hắn cũng sẽ đi tìm Vạn Bảo Tông.
Thế là ngay trên bàn đàm phán với Tử Khí Các, Thanh Thiển không chỉ chắp tay tặng hết số tỉ lệ của Thiên Tượng Môn cho Tử Khí Các ngay trước mặt Hô Lan mà còn chịu hiến một phần tỉ lệ của Trạch Minh Cung cho Tử Khí Các.
Hành động này hiển nhiên là đang lấy lòng Tử Khí Các.
Đương nhiên, nhiều hơn chính là vì đạt được hảo cảm của Bất Hủ Tông.
Nhưng mà mặc dù Hô Lan tiếp nhận tỉ lệ này nhưng vẫn không có hảo cảm gì với Thanh Thiển.
Mượn hoa hiến Phật?
Ai không biết chứ.
Hơn nữa, tỉ lệ đó cần ngươi cho sao?
Thiên Tượng Môn không có.
Trạch Minh Cung ngươi có thực lực tranh Bất Hủ Tông chúng ta sao?
"Hô Lan đại sư, vậy Bạch mỗ cáo từ trước." Bàn xong tỉ lệ phân phối, Bạch Đà chủ của Vạn Bảo Tông cũng không muốn ở lại nữa.
Hô Lan đứng dậy tiễn người của Vạn Bảo Tông tới cửa: "Bạch Đà chủ đi thong thả."
Đợi người của Vạn Bảo Tông vừa ra khỏi cửa, Hô Lan trực tiếp quay đầu đi tới chỗ Thanh Thiển, lạnh nhạt hỏi: "Thanh Thiển trưởng lão, tại sao ngươi còn chưa đi?"
Trên mặt Thanh Thiển không có chút giận dữ nào, bởi vì mấy hôm nay nàng đã quen với cách đối xử lạnh nhạt và lạnh lùng của Hô Lan, hơn nữa lần này nàng có chuẩn bị mà đến. Mặc dù không biết tại sao đến giờ Tử Nhiên cũng không có trở về, nhưng nàng dám cam đoan, hôm nay hoặc là ngày mai, chắc chắn nàng sẽ trở về.
"Xin chuyển lời cho Tử Nhiên đại sư, U Nguyệt lão trưởng lão tự biết thời gian không nhiều, ngại Tử Nhiên đại sư không muốn về Trạch Minh Cung, cho nên muốn đến gặp lại Tử Nhiên đại sư một lần trước khi lâm chung."
"Nàng là ai, sư phụ ta là người mà nàng muốn gặp thì gặp?"
Hô Lan khịt mũi coi thường cười cười, muốn đi ra, không tiếp tục để ý Thanh Thiển.
Nhưng mà một giây sau, Hô Lan ngừng bước.
"U Nguyệt lão trưởng lão chính là tổ mẫu của Tử Nhiên đại sư, cũng là thân nhân mà Tử Nhiên đại sư bận tâm. Ngươi có thể chọn không nói lại cho Tử Nhiên đại sư, nhưng ta chỉ muốn nói U Nguyệt lão trưởng lão thời gian không nhiều, nếu như lần này không gặp thì sợ là sẽ không có lần sau."
Dứt lời, Thanh Thiển bỗng quay người, đi ra ngoài cửa Tử Khí Các, chỉ để lại Hô Lan sững sờ tại chỗ, trong lúc nhất thời không biết làm sao.
Nhưng mà nghe được tiếng bước chân từ trên lầu vọng xuống, Hô Lan như là túm được cây cỏ cứu mạng, cung kính nói: "Tông chủ, chuyện này ngài cảm thấy có nên nói cho sư phụ lão nhân gia biết hay không?"
"Nói, tại sao không nói. Ngươi cũng không hi vọng sau này sư phụ ngươi hối hận chứ?" Ôn Bình hỏi ngược một câu.
Hô Lan gật đầu.
"Chỉ là, đám người Trạch Minh Cung này rõ ràng là dụng ý khó dò. Bây giờ thấy sư phụ học Tuyền Qua Tân Đạo có sở thành, đồng thời đánh bại Thiên Tượng Môn, bọn họ lập tức hấp tấp dựa tới. Lúc trước trục xuất sư phụ lão nhân gia ra khỏi Trạch Minh Cung, sao không có thấy các nàng..."
Hô Lan nói chuyện, có chút tức giận bất bình.
Ôn Bình bất đắc dĩ cười một tiếng, nói: "Ngươi phải tin tưởng sư phụ ngươi."
Hô Lan gật gật đầu: "Tông chủ, vậy bây giờ ta trở về tông tìm sư phụ một chuyến."
"Đi thôi."
Ôn Bình đồng ý, sau đó đưa mắt nhìn xa xa.
Người nhà.
Thân nhân.
Nói mới nhớ, hắn cũng muốn gặp người nhà của mẫu thân.
Nhưng mà đối với mình thì những người đó không phải là thân nhân của mình, thân nhân của mình chỉ có phụ mẫu và Vương bá, còn có người của Bất Hủ Tông bây giờ.
Suy nghĩ kỹ một chút, người của Long gia cũng nên đến Thần Phi Thành.
"Ta cũng muốn đích thân hỏi một chút, xem muội muội của mình như vật hy sinh của gia tộc, xem như nấc thang cho mình thăng tiến, loại người như vậy xứng làm ca ca sao?"
Ôn Bình nghĩ đến đây, tâm tình bình tĩnh cũng nổi lên gợn sóng.
...
Vào đêm.
Trạch Minh Thương Hội.
Nội viện!
Ở nội viện Trạch Minh Thương Hội có một chỗ cấm địa, trừ tầng lớp cấp cao của Trạch Minh Thương Hội và đệ tử thân truyền của Trạch Minh Cung ra, không ai có thể tới gần.
Giờ phút này, tất cả tầng lớp cấp cao của Trạch Minh Thương Hội, đệ tử thân truyền của Trạch Minh Cung đều đứng bên ngoài cấm địa, không nói một lời.
Theo màn đêm dần sâu, trong cấm địa có tiếng bước chân vọng ra.
Cạch cạch cạch ——
Tiếng bước chân có chút chậm chạp, nhưng số lượng đông đảo.
Đi ở trước nhất là một vị lão phụ lưng còng được hai vị thị nữ đỡ lấy. Lão phụ sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, hai mắt đục ngầu nhưng là nước hồ vừa qua cơn mưa, khí tức toàn thân tương đối uể oải, giống như là ngọn đèn sắp tắt.
"Cung nghênh U Nguyệt lão trưởng lão!"
"Cung nghênh U Nguyệt lão trưởng lão!"
"Cung nghênh U Nguyệt lão trưởng lão!"
Thanh Thiển dẫn đầu, cùng khom người kêu lên, sau đó lại lập tức dẫn đầu đi tới hành lễ với một vị phụ nhân mặt lạnh khí tràng cực kỳ mạnh mẽ bên cạnh U Nguyệt lão trưởng lão. Tầng lớp cấp cao của Trạch Minh Thương Hội và đệ tử thân truyền thì đều quỳ xuống đất, lễ bái.
"Cung nghênh Tinh phó cung chủ!"
"Cung nghênh Tinh phó cung chủ!"
"Cung nghênh Tinh phó cung chủ!"
Phụ nhân mặt lạnh chỉ gật gật đầu, cũng không mở miệng đáp lại.
Ngay lúc Thanh Thiển chuẩn bị ngẩng đầu lên thì ánh mắt chợt nhìn thấy được một người.
Một cái gương mặt quen thuộc!
Minh Châu trưởng lão!
Mẫu thân của Tử Nhiên!
"Minh Châu trưởng lão." Thanh Thiển hơi kinh ngạc mà nhìn phụ nhân áo đen xuất hiện sau lưng Tinh phó cung chủ, vị hảo hữu nhiều năm không thấy này.
Nàng hoàn toàn không ngờ được, Minh Châu trưởng lão lại tới.
Người mà Tử Nhiên không muốn nhìn thấy nhất!
Không phải là nàng nhắc nhở trong cung, đừng cho Minh Châu trưởng lão tới sao?
Sao Minh Châu trưởng lão vẫn tới?