Hơn nữa những người này đều không đơn giản. Không ít đều người đều là trưởng lão thế lực lớn tiếng tăm lừng lẫy trong Thần Phi Thành, thậm chí phó tộc trưởng.
Nếu bất cứ người nào trong số những người này đứng ra thì cũng không xem là phiền phức với Diêm Lai. Nhưng nếu như tất cả đều để mắt tới Lạc Dạ Quy Phong thì phiền phức lắm.
"Chư vị, đều lui về sau hai bước, bản tọa có mấy câu muốn nói với chư vị." Diêm Lai đáp xuống bên cạnh Lạc Dạ Quy Phong, liếc mắt nhìn Thiên Huyền, trong mắt mang theo một tia tức giận, nhưng mà khi ánh mắt rơi vào những người vây quanh Lạc Dạ Quy Phong thì ánh mắt thay đổi.
Nhưng mà Diêm Lai mới mở miệng, lập tức có mấy người trong đám người mở miệng.
"Diêm thành chủ, nếu như ngài đến thả hắn, chúng ta không lời nào để nói, ngài cũng không cần phải nói gì với chúng ta.”
"Chúng ta không lời nào để nói."
Diêm Lai biết những người này tùy mặt ngoài nói không có gì muốn nói.
Cũng không cần hắn phải giải thích cái gì, nhưng hắn biết rõ những người này, chỉ cần trời tối thì chuyện gì cũng có thể làm được.
"Chư vị, đối với loại người như vậy, bản tọa cũng cực kỳ chán ghét, chỉ hận không thể giết cho xong. Những Thần U Quân đã chết đều là anh hùng đã bảo vệ quốc gia này trăm năm, thậm chí mấy trăm năm, anh hùng không thể chết như vậy được. Vì U Quốc, vì người nhà của bọn họ, bọn họ nguyện chịu chết, nhưng mà bọn họ cũng nên chết ở trên chiến trường, chết trên đường giết địch chứ không phải chết trong tay người mình!”
"Nói một sự thật mọi người đều biết, đó chính là thế lực sau lưng Lạc Dạ Quy Phong, chúng ta đều trêu chọc không nổi. Ngay cả bản tọa cũng không thể trực tiếp định tội của hắn, ngay cả Đại Vực Chủ cũng không thể, bởi vì chúng ta đều không thể trêu vào Thiên Tượng Môn! Đây chính là sự thật! Sự thực máu me!"
"Cho nên, chư vị nhất định không nên vọng động. Ta biết các ngươi đang suy nghĩ gì, cũng biết các ngươi sẽ dùng thủ đoạn gì. Bây giờ, chỉ sợ là một người tu hành Trấn Nhạc Hạ Cảnh bình thường đến cũng có thể giết Lạc Dạ Quy Phong mười lần tám lần. Nhưng chư vị có nghĩ tới không, nếu như chúng ta tự tay xử lý hắn, sẽ gặp hậu quả như thế nào?"
"Cho nên, chúng ta nhất định phải chờ đợi! Luật pháp của U Quốc, chính phủ U Quốc, chắc chắn sẽ để cho hắn trả một cái giá lớn."
Diêm Lai nói xong lời cuối cùng, thậm chí còn chỉ vào Lạc Dạ Quy Phong nói.
Những lời này đúng là có thể làm cho đám người mắt đầy sát ý dần dần thu liễm sát ý lại.
Luật pháp?
Bọn họ không tin.
Trong thế giới theo đuổi lực lượng này, nó chỉ là thứ dùng để khống chế kẻ yếu thôi.
Nhưng sự thực máu me mà Diêm Lai nói đó lại không sai chút nào.
Nếu bởi vì bọn họ bi phẫn mà giết Lạc Dạ Quy Phong, vậy thì đúng là phiền phức lớn rồi.
Bởi vì dù có làm hoàn mỹ đến đâu thì cũng sẽ để lại một chút dấu vết.
Khi Diêm Lai nói xong, tức giận nhìn về phía Thiên Huyền, sau đó nói: "Ngươi đi theo ta, ta có chuyện muốn nói với ngươi."
"Những lời vừa nói, ngươi tin không?" Thiên Huyền ném cho Diêm Lai một ánh mắt bất đắc dĩ, sau đó đi theo Diêm Lai rời khỏi đài quyết đấu.
Xác định đã cách đài đấu đủ xa, Diêm Lai bỗng nhiên quay người, cả giận nói: "Thiên Huyền, ngươi không có đầu óc sao?"
"Cái gì?"
Thiên Huyền không hiểu ra sao nhìn Diêm Lai.
Diêm Lai lại cả giận nói: "Nếu như không phải đầu óc có vấn đề, tại sao ngươi lại làm chuyện như vậy thay Bất Hủ Tông, ngươi muốn chết như vậy?"
Nghe được câu này, Thiên Huyền sửng sốt một chút, sau đó nở một nụ cười khẽ, trong đó mang theo một chút tự giễu và mỉa mai Diêm Lai.
"Hóa ra ngươi sợ chết như thế."
"Ngươi..."
Diêm Lai vừa muốn phản bác thì bị Thiên Huyền cắt ngang.
"Nếu ngươi sợ chết thì tránh qua một bên đi. Dù sao lần này ta không trốn nữa, trốn ở trong yên hoa liễu hạng, cuối cùng cũng không trốn được cả một đời. Đúng, Diêm Lai, tông chủ Bất Hủ Tông kêu ta nói cho ngươi, cũng nói cho tất cả mọi người, ai dám cứu Lạc Dạ Quy Phong, hắn chính là Tinh Hải Nguyệt kế tiếp. Không tin... có thể đi thử một chút."
Dứt lời, Thiên Huyền không để ý đến Diêm Lai nữa.
Vẻ mặt cười đùa tí tửng ngày xưa giờ biến thành nghiêm túc.
Giờ khắc này, hắn cũng hạ quyết tâm, đi theo Ôn Bình.
Chết cũng như thế!
...
Bất Hủ Tông.
Bên ngoài Tuyền Nghệ Cung.
Trần Hiết đã đợi bên ngoài Tuyền Nghệ Cung rất lâu, rốt cục chờ được Tử Nhiên ra khỏi Tuyền Nghệ Cung, lập tức mừng rỡ đi tới.
"Tử Nhiên đại sư, chắc chắn ngài cũng đi ra."
Tử Nhiên cười nói: "Trần trưởng lão có chuyện gì không?"
"Tinh Hải Nguyệt chết rồi."
"Ừm?"
Tử Nhiên lộ vẻ nghi hoặc.
Trần Hiết nói thẳng: "Hôm nay nàng dẫn người đích thân đến Tử Khí Các, tông chủ kêu nàng cút, nàng chậm chạp không cút, sau đó bị tông chủ giết. Vị Minh Châu trưởng lão đó cũng là như thế. Nhưng mà tông chủ không muốn mạng của nàng, chỉ chém hai cánh tay của nàng."
"Lão thân có tài đức gì chứ."
Tử Nhiên hít sâu một hơi, trong lòng gợn sóng.
Khi nàng nhập tông, chỉ là Tam Tuyền Tuyền Qua Thần Tượng mà thôi.
Tông chủ cung cấp tất cả thiên tài địa bảo để rèn luyện kỹ nghệ tuyền qua cho nàng, còn đặc biệt mở ra Tuyền Nghệ Cung vì nàng, bây giờ lại vì nàng mà giết phó cung chủ Trạch Minh Cung, trở thành tử địch với Trạch Minh Cung. Từng chuyện như vậy khiến cho nàng cảm thấy mình có tài đức gì mà có thể làm cho tông chủ đối đãi với nàng như thế?
Trần Hiết cười một tiếng, nói: "Tính tình của tông chủ, ngài không phải không biết. Người hắn không ưa, nói giết thì giết, ai cũng ngăn không được. Hơn nữa dù sao chúng ta cũng đắc tội Thiên Tượng Môn, còn kém một cái Trạch Minh Cung sao?"
"Bây giờ tông chủ đang ở trong tông môn sao?"
"Không, bây giờ tông chủ đang ở Tử Khí Các. Đúng rồi, Tử Nhiên đại sư, còn có một chuyện. Hôm nay, lúc đầu là Tinh Hải Nguyệt đó buộc U Nguyệt lão trưởng lão tới gặp ngươi, muốn mượn U Nguyệt lão trưởng lão để chơi chiêu cảm tình, khuyên ngài nhận tổ quy tông, nhưng U Nguyệt lão trưởng lão thề sống chết không theo. Tông chủ nói, ngài nên gặp U Nguyệt lão trưởng lão một lần, để tránh sau này cảm thấy tiếc nuối."