"Lão tổ thời gian không nhiều, thật ra thì lão thân cũng muốn gặp. Nhưng biết, nếu như gặp tổ mẫu thì chỉ mang đến một đống phiền phức cho Bất Hủ Tông và mình thôi."
Tử Nhiên không nhịn được cảm thán một tiếng, khóe mắt đã rưng rưng.
Người đã già.
Dễ đa sầu đa cảm.
Trần Hiết đáp: "Tông chủ nói, nếu như bọn họ lại có ý đồ xấu, chắc chắn sẽ không sống ra khỏi Thần Phi Thành."
"Ân tình của tông chủ, lão thân đời này khó báo."
"Tử Nhiên đại sư nói quá lời, vậy chúng ta đi Tử Khí Các một chuyến? Đợi lát nữa ta sẽ phái người đi mời U Nguyệt lão trưởng lão đến Tử Khí Các."
"Lão thân tự mình đi gặp."
Tử Nhiên lau lau nước mắt nơi khóe mắt, trong lòng muốn đi thăm tổ mẫu một lần cuối.
Gặp một lần, sau này không dây dưa nữa.
Bởi vì nếu như minh còn tiếp tục tiếp xúc với tổ mẫu nữa, chỉ mang đến phiền phức cho người của Bất Hủ Tông và tông chủ.
Mặc dù nàng quyến luyến tổ mẫu, nhưng cũng không muốn bởi vì mình mà mang đến phiền phức cho Bất Hủ Tông.
Nàng tin, chắc chắn tổ mẫu có thể hiểu cho nàng.
...
Tử Khí Các.
Vội vàng trở lại Tử Khí Các, Thiên Huyền tràn đầy phấn khởi đi lên tầng cao nhất, sau khi nhìn thấy Ôn Bình thì hưng phấn kể lại chuyện hắn vừa nhìn thấy.
"Ôn Tông chủ, ngài cũng không biết, từ khoảnh khắc khi Lạc Dạ Quy Phong bị phong bế cảm giác, bịt kín con mắt, trói ở đài quyết đấu, có bao nhiêu nổi lòng muốn giết, đoán chừng tối nay thì sẽ có người không nhịn được sẽ động thủ ám sát hắn."
"Có nói lại lời ta cho Diêm Lai nghe sao?"
"Nói."
Vừa nhắc tới Diêm Lai, Thiên Huyền có chút khó chịu.
Dù sao cũng là bằng hữu nhiều năm như vậy.
Cuối cùng vẫn là mỗi người đi một ngả.
"Vậy thì đi đi, nên làm gì thì làm cái đó."
"A?"
Thiên Huyền ngẩn ra.
Ôn Bình nói tiếp: "Ta không còn chuyện gì cần ngươi làm nữa, ngươi về yên hoa liễu hạng của ngươi đi."
"Không về."
Thiên Huyền khoát khoát tay.
"Điềm Điềm và Tiểu Miên, ngươi vứt bỏ các nàng?" Ôn Bình cười như không cười nhìn Thiên Huyền, sau đó cười lên ha hả.
Thiên Huyền mặt mo đỏ bừng, vội vàng phản bác: "Không phải vứt bỏ, chỉ là có phương hướng, sau này không cần đến chỗ đó trốn tránh nữa!”
"Phương hướng nào?"
"Đi theo Ôn tông chủ."
Nói xong, Thiên Huyền cười hắc hắc.
"Vậy ngươi nói nghe thử, tại sao trước đó ngươi vẫn luôn trốn trong yên hoa liễu hạng." Đối với một cường giả Thiên Vô Cấm quy hàng, đương nhiên là Ôn Bình rất ngạc nhiên. Nhưng mà chuyện hắn quan tâm hơn là tại sao trước đó Thiên Huyền vẫn luôn trốn ở trong yên hoa liễu hạng, trầm luân.
"Thật ra thì chỉ là do ta thất vọng với thế giới này thôi." Thiên Huyền bất đắc dĩ cười một tiếng, trên mặt xuất hiện vẻ đắng chát, nhưng mà lại đổi thành hưng phấn nhìn Ôn Bình: "Nhưng mà, Ôn tông chủ xuất hiện khiến cho ta cảm thấy được một chút ánh rạng đông."
"Đừng... Bất Hủ Tông ta cũng không có ý nghĩ cứu vớt thế giới."
"Ôn tông chủ, ta nhìn ra được, mặc dù ngài không muốn cứu vớt thế giới, nhưng lại có dã tâm không thua gì cứu vớt thế giới. Từ Tẫn Tri Lâu, Tử Khí Các thì ta có thể nhìn ra!"
"Cái gì mà dã tâm với không dã tâm. Chẳng qua là người không phạm ta ta không phạm người, nếu người phạm ta, ta cũng chỉ có thể giết hắn thôi. Nếu ngươi muốn gia nhập Bất Hủ Tông, vậy thì Vọng Thần Các tính sao?"
"Gia nhập vào Bất Hủ Tông."
"Ta cũng không cần."
"Vậy thì để cho bọn họ tự sống, nếu như Ôn tông chủ không cho phép thì ta sẽ cắt đứt quan hệ với bọn họ. Nếu như Ôn tông chủ cho phép, vậy ta sẽ tiếp tục làm một khách khanh ở đó, cũng coi như không phụ lòng Vọng Thần Các vun trồng ta trước kia."
"Muốn nhập tông thật?"
Ôn Bình nghiêm túc nhìn Thiên Huyền.
Thiên Huyền cũng nghiêm túc đáp lại: "Thật!"
"Được, vậy ta thu ngươi, hơn nữa ta cũng cho phép ngươi tiếp tục làm khách khanh ở Vọng Thần Các, nhưng nhớ kỹ, nói cho người của Vọng Thần Các, Bất Hủ Tông là Bất Hủ Tông, Vọng Thần Các là Vọng Thần Các." Ôn Bình đứng dậy, vỗ vỗ bả vai Thiên Huyền.
"Đa tạ Ôn tông chủ!"
Thiên Huyền vui mừng.
Lập tức khom mình hành lễ!
Lúc này, một đạo bạch quang bỗng nhiên rơi vào hành lang Tử Khí Các.
Hai người Trần Hiết và Tử Nhiên đi ra.
"Tông chủ!"
"Thiên Huyền tiền bối!"
Hai người cùng kêu lên hành lễ.
Ôn Bình quay qua vẫy vẫy tay với Trần Hiết, nói: "Ngươi tới thật đúng lúc, chờ buổi đấu giá kết thúc, ngươi dẫn Thiên Huyền về tông một chuyến."
"A?"
Trần Hiết không hiểu ra sao.
"Hắn vừa gia nhập Bất Hủ Tông."
Nghe Ôn Bình nói như vậy, Trần Hiết lập tức vui mừng.
Khá lắm!
Cường giả Thiên Vô Cấm nhập tông!
Thực lực tổng hợp của Bất Hủ Tông lại tăng vọt!
Tông chủ cũng giỏi quá, vậy mà dụ dỗ được Thiên Huyền vào Bất Hủ Tông.
Khoan khoan.
Nói là dụ dỗ cũng không được chính xác cho lắm.
Lúc này, Ôn Bình nói tiếp: "Tử Nhiên đại sư, sau này hắn sẽ theo ngươi, làm trợ thủ cho ngươi ở Tử Khí Các."
"Đa tạ tông chủ!"
Tử Nhiên vội khom mình hành lễ.
Tông chủ đối xử với nàng tốt đến không hợp thói thường.
Tử Khí Các chỉ là một chỗ nhỏ như vậy, vậy mà lại đưa một vị cường giả Thiên Vô Cấm đến tọa trấn.
Đãi ngộ này, ngay cả Tẫn Tri Lâu cũng không có!
"Tử Nhiên đại sư, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn." Thiên Huyền cũng quay qua phía Tử Nhiên đại sư, ôm quyền.
"Không dám không dám." Tử Nhiên mỉm cười nói.
Mà giờ khắc này, Trần Hiết ở bên cạnh.
Rất là hâm mộ.
Tử Khí Các cũng có cường giả Thiên Vô Cấm tọa trấn.
Nhưng mà hắn tin chắc, tông chủ cũng không bạc đãi Tẫn Tri Lâu, chắc chắn sẽ phái Thiên Vô Cấm còn mạnh mẽ hơn Thiên Huyền đến giúp hắn.
Hắn tin tưởng!
Hắn tin chắc là như thế!
Lại hàn huyên vài câu nữa, Ôn Bình cũng không có dặn dò Thiên Huyền chuyện gì, bởi vì Tử Khí Các cũng không có nhiều chuyện cần hắn làm.
Ít nhất tạm thời không cần.
Bây giờ Thiên Huyền ở lại Tử Khí Các, ứng phó những đám tiểu nhân đó là được. Dù sao có ít người nếu như chính diện không đánh lại ngươi, chắc chắn sẽ chơi lén. Cây cao chịu gió lớn, trước mắt Tử Nhiên đại sư là kẻ địch của tất cả Tuyền Qua Thần Tượng.
Khi biết Tử Nhiên đại sư muốn đích thân đi Trạch Minh Thương Hội gặp mặt tổ mẫu, Ôn Bình cũng không có phản đối, bởi vì bây giờ những người ở Trạch Minh Thương Hội không có tạo thành uy hiếp cho bọn họ được.