"Thiên Huyền, ngươi theo Tử Nhiên đại sư đi một chuyến." Nhưng mà vì để cho an toàn, Ôn Bình vẫn là kêu Thiên Huyền đi theo.
"Được, giao cho ta, Tử Nhiên đại sư chắc chắn sẽ không có vấn đề gì. Ai dám nổi sát tâm, ta tiễn hắn lên đường trước." Thiên Hành nói.
Tử Nhiên thấy tông chủ lại kêu Thiên Huyền tiền bối đi theo mình, bảo vệ mình, đương nhiên là cảm kích khôn cùng, vội vàng khom người cảm ơn: "Đa tạ tông chủ!"
Đối với tông chủ tín nhiệm.
Đối với tông chủ chiếu cố nàng.
Giờ phút này, Tử Nhiên không biết nên báo đáp như thế nào.
Sợ là chỉ có thể dùng quãng đời còn lại.
Dâng hiến quãng đời còn lại của mình cho Bất Hủ Tông.
"Được rồi, các ngươi nên làm gì thì làm cái đó đi." Ôn Bình đuổi ba người Thiên Huyền, Trần Hiết và Tử Nhiên đi, sau đó tinh thần lực rơi vào chỗ Lạc Dạ Quy Phong.
Ba người đi xuống lầu, hàn huyên vài câu đơn giản, sau đó Tử Nhiên dẫn người đi tới thương hội của Trạch Minh Cung, Thiên Huyền thì quang minh chính đại đi theo.
Cũng đổi y phục thành Bất Hủ Thanh Phong Bào của Bất Hủ Tông!
Không bao lâu sao, đoàn người của Tử Nhiên đi tới trước Trạch Minh Thương Hội.
Thời khắc này, cửa lớn Trạch Minh Thương Hội đóng chặt, nhưng mà cho dù đóng cửa chờ việc làm thì cũng nên có người trấn thủ trước cửa, nhưng mà lúc này hoàn toàn không thấy người của Trạch Minh Thương Hội.
Cảnh tượng này khiến cho người lui tới trên đường phố thổn thức không thôi. Chợt thấy đoàn người của Tử Nhiên đi tới trước Trạch Minh Thương Hội, khiến cho mọi người đều cực kỳ kinh ngạc.
Ngược lại là Thiên Huyền, không ai nhìn ra hắn, thậm chí còn không có ai chú ý đến sự tồn tại của hắn.
Ngoại trừ Tử Nhiên hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Còn vì vừa đổi y phục, lại thêm trước giờ gần như là chưa từng xuất đầu lộ diện.
Người từng gặp hắn, trong lúc nhất thời cũng không thể nào nghĩ đến người mặc Bất Hủ Thanh Phong Bào này chính là hắn.
"Giữa ban ngày, đóng cửa gì chứ." Nói xong, Thiên Huyền đưa tay vung ra một mảnh mạch khí, chấn vỡ cửa Trạch Minh Thương Hội.
Phanh ——
Cửa vừa vỡ, dọa đến người bên trong Trạch Minh Thương Hội chạy trối chết.
Đều nghĩ là Bất Hủ Tông giết tới.
Dù sao tông chủ Bất Hủ Tông vừa giết Tinh phó cung chủ, bọn họ cảm thấy chắc chắn Bất Hủ Tông sẽ không từ bỏ ý đồ.
Ssk phá cửa, Thiên Huyền cất bước đi vào: "Tử Nhiên đại sư, chúng ta đi vào đi."
Tử Nhiên đuổi theo.
Nàng không có cảm tình gì với Trạch Minh Cung, thậm chí phần lớn là chán ghét, cho nên cũng không cảm thấy Thiên Huyền làm như vậy có vấn đề gì.
Khi đoàn người của Tử Nhiên đi vào trong đó, Thanh Thiển và một đám đệ tử hạch tâm của Trạch Minh Cung vọt ra, từng người đều mở hết toàn bộ mạch môn.
Nhìn mấy người Tử Nhiên như lâm đại địch!
Thanh Thiển thấy thế, sắc mặt cực kỳ khó coi nói: "Tử Nhiên đại sư, cho dù ngươi không muốn nhận tổ quy tông, thừa nhận ngươi là người của Trạch Minh Cung thì cũng không nên đuổi tận giết tuyệt chúng ta chứ. Hơn nữa ngươi nên hiểu, Trạch Minh Cung mạnh mẽ cỡ nào!"
Đối mặt với Thanh Thiển chất vấn và uy hiếp, Tử Nhiên lạnh giọng đáp lại một câu: "Lão thân chỉ tới gặp U Nguyệt lão trưởng lão thôi."
"Đã cố xông vào rồi, còn nói cái gì mà tới gặp U Nguyệt lão trưởng lão, lời này nói ra, sợ là bản thân ngươi cũng không tin chứ." Trong lòng Thanh Thiển đã chuẩn bị tử chiến đến cùng.
Lúc này, một người cất bước đứng ở trước người Tử Nhiên.
Giọng nói tức giận vang lên trong Trạch Minh Thương Hội!
"Tránh ra!"
Người này chính là Thiên Huyền.
Thiên Huyền mặc Bất Hủ Thanh Phong Bào, Thanh Thiển cũng không thể nhận ra, nhưng mà bây giờ hắn đừng ra, lại thêm phóng ra lực áp bách mạnh mẽ, bọn người Thanh Thiển lập tức nhận ra vị mặc y phục của Bất Hủ Tông trước mắt này chính là Thiên Huyền của Vọng Thần Các.
Thiên Huyền lạnh lùng nhìn lướt qua tất cả mọi người.
Khiến cho sắc mặt bọn người Thanh Thiển bỗng nhiên thay đổi: "Hôm nay ta không đến để giết người, nhưng nếu như các ngươi như tiếp tục chặn đường thì không chắc."
Nói xong, Thanh Thiển chỉ có thể sai người tránh ra một con đường.
Được nhường đường, Tử Nhiên, Thiên Huyền đi thẳng đến chỗ hậu viên mà U Nguyệt lão trưởng lão ở.
Bọn người Thanh Thiển chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Đồng thời nhìn bóng lưng Thiên Huyền, sắc mặt đầy nghi hoặc.
Mặc dù không nói chuyện nhưng khi hai mặt nhìn nhau, vẻ nghi ngờ trên mặt đã chứng mình tất cả.
Sao Thiên Huyền lại mặc y phục của Bất Hủ Tông?
Chẳng lẽ là gia nhập Bất Hủ Tông?
Không thể nào?
Ngay cả Thanh Thiển cũng nghĩ như vậy.
Nhưng mà Thanh Thiển chỉ kinh nghi một chút ngắn ngủi, sau đó vội vàng đi theo Tử Nhiên. Còn chưa kịp suy nghĩ nhiều thì đã đến phòng U Nguyệt lão trưởng lão.
Khi Tử Nhiên đến trước cửa, bên trong cũng có người đi ra.
Nhưng mà người đi ra cũng không phải là U Nguyệt lão trưởng lão mà là Minh Châu trưởng lão đã cụt mất hai tay, sắc mặt trắng bệch như tuyết.
Cũng chính là mẫu thân của Tử Nhiên!
Gặp lại mẫu thân, trên mặt Tử Nhiên không có biểu cảm gì khác, thậm chí trong lòng cũng không có bao nhiêu gợn sóng, giống như không nhìn thấy nàng, đi ngang qua, đi vào trong phòng.
"Tử Nhiên."
Minh Châu trưởng lão môi run rẩy, yếu ớt hô lên cái tên này.
Cái tên này, khi còn bé, nàng gọi nghìn lần, vạn lần!
Nhưng mà lần này lại không được đáp lại!
Tử Nhiên đi ngang qua bên cạnh, mặt không thay đổi đi tới cửa. Nhưng mà trong khoảnh khắc khi đi vào trong phòng, biểu cảm trên mặt có chút thay đổi.
Trên mặt, trong mắt đều lộ ra cảm xúc phức tạp.
Đây là thân nhân cuối cùng của nàng, bây giờ lại đang hấp hối.
Cho dù nàng không phải linh thiện đại sư nhưng cũng có thể nhìn ra, sinh mệnh của tổ mẫu đã đi tới phần cuối, hẳn là chỉ còn lại có mấy tháng tuổi thọ.
"Tổ mẫu!"
Tử Nhiên khẽ kêu một tiếng.
"Tiểu Tử Nhiên..." U Nguyệt lão trưởng lão run rẩy, khóe mắt ngập nước mắt, ráng chống người muốn đứng dậy.
Người trước mắt nàng đã không nhận ra.
Bởi vì đã quá lâu.