"Vậy mà một chiêu Vân Nhập Tùng lại không giết chết được hắn, sớm biết như vậy thì ta đã trực tiếp vận dụng năng lực đặc thù của Ngũ Tuyền Tuyền Qua Đồ." Ôn Bình cảm khái một câu, cất thi thể của Thiên Nghiệp vào, sau đó nhắm hướng Phong Tiềm thoát đi mà đuổi theo.
Nếu như một kiếm không chết được.
Vậy thì lại đến một kiếm nữa đi.
Phong Tiềm chắc chắn phải chết.
Đả thương người của Bất Hủ Tông hắn mà còn muốn sống sao?
Sao có thể như vậy được!
Hơn nữa nếu như Phong Tiềm chết rồi, hắn có thể lấy được thi thể của một cường giả Thiên Vô Cấm Trung Cảnh, có thể nói đây là một chuyện vui lớn đối với hắn.
...
Sau trăm hơi thở.
Chiến đấu ngoài thành vừa rồi hấp dẫn không ít người từ xa nhìn lại, nhưng khi bọn họ muốn ra khỏi thành tìm tòi hư thực thì nước Khúc Cảnh Chi Thủy tràn thành lụt, không ngừng tuôn xuống đại địa, khiến cho toàn bộ cường giả trên Địa Vô Cấm trong Thần Phi Thành đều dũng mãnh lao tới đó.
Ti Hải Hiền và Diêm Lai vọt đến trước nhất, cũng ra tay đầu tiên, khống chế lại lỗ thủng đang có Khúc Cảnh Chi Thủy không ngừng chảy ra bên ngoài.
Chỉ cần phong bế lỗ thủng thì Khúc Cảnh Chi Thủy chảy ra vẫn rất dễ giải quyết, dù sao bọn chúng không có chảy trong Thần Phi Thành.
"Còn may là ở ngoài thành." Diêm Lai cảm khái một câu, sau đó ánh mắt nhìn bốn phía chung quanh, cảm nhận được khí tức còn sót lại trên bầu trời: "Vực Chủ, ta cảm nhận được khí tức của mạch thuật Thiên cấp Trảm Thiên Phách của Thiên Nghiệp, còn có khí tức của mạch thuật Thiên cấp Phong Cát của Phong Tiềm, còn một luồng khí tức khác thì..."
Diêm Lai không có tiếp tục nói nữa mà dựng lên bình chướng cách âm, sau đó mới tiếp tục mở miệng nói ra: "Một luồng khí tức khác là kiếm ý của tông chủ Bất Hủ Tông. Hắn đã từng một kiếm giết chết Tinh Hải Nguyệt, cho nên thuộc hạ vẫn còn nhớ rõ về khí tức của kiếm ý này!"
"Cái tên này xem lời nói của ta như là gió thoảng bên tai sao?"
Giữa hai đầu lông mày của Ti Hải Hiền hiện lên một tia tức giận.
Cái tên này!
Không phải vừa dặn dò hắn đừng có gây thêm phiền phức sao?
Bây giờ mới qua bao lâu?
Vậy mà trực tiếp giết tới trụ sở của Tinh Hải Tông!
Còn đại chiến một trận với người của Tinh Hải Tông ở ngoài thành!
Bên cạnh, Diêm Lai nhìn Đại Vực Chủ có chút tức giận, chẳng biết tại sao đột nhiên cảm thấy có chút thoải mái, có chút khoái khi cuối cùng cũng có người cảm nhận được nổi thống khổ của hắn.
"Lập tức dọn dẹp khí tức của kiếm ý trên bầu trời và ở trụ sở của Tinh Hải Tông, lỗ thủng ta sẽ vá lại. Nhất định không được để lại bất kỳ dấu vết gì, đối với bên ngoài thì nhất định phải nói là cái gì cũng không biết." Ti Hải Hiền do dự mãi, bất đắc dĩ đưa ra lựa chọn là giải quyết tốt hậu quả cho Ôn Bình.
Diêm Lai gật đầu.
Mặc dù trong lòng cảm thấy kinh ngạc và khó hiểu khi Đại Vực Chủ chăm sóc Bất Hủ Tông một cách quá đáng như vậy.
Nhưng mà không hiểu thì không hiểu, Diêm Lai vẫn lập tức xuất thủ, hoàn toàn dọn dẹp sạch khí tức còn sót lại trên bầu trời trước khi những người khác trong Thần Phi Thành đến, sau đó hóa thành kinh hồng bay tới trụ sở của Tinh Hải Tông.
Không đến trăm hơi thở.
Trụ sở của Tinh Hải Tông trong Thần Phi Thành đã hóa thành một cái biển lửa!
Toàn bộ vết tích đều đã tan thành mây khói!
Bên trong Khúc Cảnh.
Phong Tiềm nhanh chóng xuyên thẳng qua Khúc Cảnh Chi Thủy, thấy Ôn Bình đã đuổi theo vào, hắn tăng thêm tốc độ, đồng thời lập tức mở ra một cái Khúc Cảnh thông đạo trong Khúc Cảnh Chi Thủy, theo Khúc Cảnh Chi Thủy tuôn ra đi vào một nơi xa lạ.
Nơi đây kỳ phong quái thạch san sát, trong núi bầy yêu gào thét từng đợt.
Nhưng mà Phong Tiềm không có ở lại, lướt qua trời cao, sau đó chui vào trong rừng rậm.
Trong mật lâm thâm xử, Phong Tiềm lại phá vỡ không gian bích chướng lần nữa, mở ra một cái Khúc Cảnh thông đạo, mặc cho Khúc Cảnh Chi Thủy chảy xuôi ra, sau đó mình chui vào trong Khúc Cảnh tiếp tục chạy trốn.
Lặp đi lặp lại như thế.
Lặp đi lặp lại như vậy, chỉ cần tốc độ của Ôn Bình chậm một chút hoặc là phản ứng chậm một chút thì sẽ bị Phong Tiềm hất ra trong Khúc Cảnh rắc rối phức tạp.
Bởi vì nhanh chóng phá vỡ không gian bích chướng, từ bên trong Khúc Cảnh trốn tới, địa điểm rơi xuống cũng không biết, cũng không thể khống chế.
Có lẽ là cửa vào Khúc Cảnh trước ở ngoài ngàn dặm.
Có lẽ là cửa vào Khúc Cảnh trước ngoài vạn dặm.
Thậm chí có thể là nguyên chỗ.
Đương nhiên, nói nhiều như vậy. Cái này cũng mang ý nghĩa khi một lần nữa phá vỡ không gian bích chướng ở một địa phương khác, chui vào Khúc Cảnh thì cũng sẽ đến một khu vực Khúc Cảnh Chi Thủy mới. Đồng thời, khu vực Khúc Cảnh Chi Thủy này cũng không biết là đang ở chỗ nào.
Chỉ cần lặp đi lặp lại ra ra vào vào, người truy kích rất có thể sẽ bị lạc trong Khúc Cảnh.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên Phong Tiềm dùng loại biện pháp hạ lưu này, trăm năm trước, hắn đã từng dùng một chiêu này ở sa trường, cũng trốn thoát được cường giả Thiên Vô Cấm Thượng Cảnh truy sát.
Hôm nay lập lại chiêu cũ!
Nhưng mà hắn đánh giá thấp khả năng theo dõi và khoảng cách của tinh thần lực của Ôn Bình, cho nên khi hắn lặp lại ra ra vào vào Khúc Cảnh, Ôn Bình luôn có thể theo sát phía sau, đồng thời còn không ngừng rút ngắn khoảng cách của hai người.
Bởi vì phá vỡ không gian bích chướng cần thời gian, mặc dù thời gian này rất ngắn, nhưng có thể để cho Ôn Bình đuổi kịp một khoảng cách trong Khúc Cảnh.
Mắt thấy Ôn Bình càng đuổi càng gần, hoàn toàn không có bị mình hất ra, Phong Tiềm bắt đầu luống cuống.
"Trước đó chúng ta không có huyết hải thâm cừu, vì sao các hạ lại đuổi theo ta không tha? Ngươi lại tiếp tục đuổi nữa, ngươi ta sẽ chỉ lưỡng bại câu thương, hơn nữa Khúc Cảnh Chi Thủy tràn lan, không biết sẽ chết bao nhiêu người, đến lúc đó cho dù ngươi giết ta thì cũng sẽ bị U Quốc truy trách. Cho dù ngươi là cường giả phong vương cũng không thể trốn thoát được U Quốc truy trách, huống chi ngươi không phải!"