Phong Tiềm vừa xuyên thẳng qua bên trong Khúc Cảnh, vừa dùng cảm giác truyền âm cho Ôn Bình, ý đồ thương lượng với Ôn Bình.
Nhưng mà Ôn Bình không thèm quan tâm đến.
Kể từ đó, Phong Tiềm càng thêm sốt ruột.
"Gia sư là Long Dương Vương, chính là cường giả phong vương của U Quốc, có danh hiệu vô địch trong số Địa Vô Cấm Thượng Cảnh, ngươi không thể giết ta!"
"Ồn ào!"
Mắt thấy Ôn Bình đã càng ngày càng gần Phong Tiềm, kiếm trong tay đã nắm chặt, chuẩn bị tùy thời tái xuất một chiêu Vân Nhập Tùng tru sát Phong Tiềm.
Phong Tiềm lập tức nhận ra được vấn đề nghiêm trọng này, tốc độ chạy trốn lại tăng thêm mấy phần, đã liều lĩnh dùng tới lực lượng linh thể để tăng phúc tốc độ.
Lúc đầu, trong Khúc Cảnh, kháng Khúc Cảnh Chi Thủy thì cần tốn một lượng lớn lực lượng linh thể, bây giờ Phong Tiềm lại dùng tới lực lượng linh thể để tăng phúc tốc độ.
Với linh thể đã bị thương cao tới năm thành trước mắt của hắn thì hiển nhiên là không kiên trì được bao lâu.
Phong Tiềm cũng biết, nhưng là không có cách nào.
Hắn chỉ có thể làm như vậy mới có thể kiếm được một đường sinh cơ!
Nhưng mà, sau khi tiếp tục chạy trốn nửa canh giờ, lặp đi lặp lại ra vào Khúc Cảnh vài chục lần, Phong Tiềm phát hiện Ôn Bình càng ngày càng gần.
Khi đến khoảng cách ngàn trượng, Ôn Bình kiếm lên!
Ngũ mạch cùng chấn!
Thức thứ hai của Thanh Liên Thất Kiếm.
Vân Nhập tùng —— tái xuất!
Vô số Thanh Liên Kiếm Ý từ bên trong Khúc Cảnh, phô thiên cái địa ép tới Phong Tiềm.
Khoảng cách ngàn trượng, thời kỳ toàn thịnh có lẽ Phong Tiềm có thể tránh thoát, nhưng bây giờ Phong Tiềm đã là nỏ mạnh hết đà, hoàn toàn tránh không kịp.
Khi bị vô số Thanh Liên Kiếm Ý đuổi kịp, thành hàng trăm hàng ngàn ngũ diệp Thanh Liên trực tiếp xuyên thủng Phong Tiềm chỉ còn lại hai thành lực lượng linh thể một cách dễ dàng.
Toàn thân cao thấp, không một chỗ may mắn thoát khỏi!
Máu nhuộm Khúc Cảnh!
Ôn Bình trực tiếp dùng tinh thần lực cất thi thể của Phong Tiềm vào trong tàng giới, theo đường cũ trở về.
Bắt đầu tu bổ không gian bích chướng mà Phong Tiềm phá vỡ.
Cũng may còn có địa đồ của hệ thống hỗ trợ, cho nên Ôn Bình nhanh chóng tìm được không gian bích chướng mà Phong Tiềm phá vỡ, chữa trị hết chúng nó rồi mới trở về Bất Hủ Tông.
Đương nhiên.
Không thể không nói là.
Tuy Ôn Bình vẫn kịp thời trở về tu bổ không gian bích chướng nhưng Khúc Cảnh Chi Thủy vẫn đã tràn ra thành lụt, nghiêm trọng nhất đã tai họa phương viên trăm dặm.
Đối với chuyện này, Ôn Bình chỉ muốn nói.
Đúng là Thiên Vô Cấm đánh nhau, phàm nhân gặp nạn.
Khi thay quần áo khác, thông qua truyền tống trận trở lại Thần Phi Thành thì đã qua ròng rã hai canh giờ.
Vừa trở lại Tử Khí Các, Ôn Bình phát hiện Đại Vực Chủ đã ngồi ở chỗ mà mình thích ngồi trên lầu ba, nhìn phong quang Thần Phi Thành ở xa xa.
"Đại Vực Chủ, sao ngươi lại tới đây?"
Từ trong bạch quang đi ra, Ôn Bình nghi hoặc nhìn về phía Ti Hải Hiền.
Ti Hải Hiền trầm giọng hỏi: "Tại sao ta tới, Ôn Bình, chẳng lẽ ngươi không biết sao? Hôm nay ta dặn dò ngươi như thế nào?"
"Ta cũng không gây phiền toái cho ngươi nha."
Ôn Bình nhún nhún vai.
"Như vậy còn không tính là phiền phức? Ngươi trực tiếp giết tới trụ sở của Tinh Hải Tông, một kiếm hủy hơn nửa trụ sở, sau đó lại đại chiến với Thiên Nghiệp và Phong Tiềm ở ngoài thành. Lúc đầu ta đã thay ngươi đuổi hai người Phong Tiềm đi, sau này chắc chắn bọn họ sẽ không làm phiền ngươi nữa, Long Dương Vương đứng sau bọn họ cũng không làm phiền ngươi. Tại sao ngươi còn chọc bọn họ, không phải là tự mình tìm phiền toái cho mình hay sao?"
Ti Hải Hiền tức giận mở miệng.
Ôn Bình thấy thế, cười giải thích: "Đại Vực Chủ không cần lo lắng, ta che giấu khí tức của mình, cũng thay đổi tướng mạo, bọn họ không thể nào biết."
"Chỉ với khí tức của kiếm ý của ngươi, cói ai mà không cảm giác được? Nếu không phải ta kịp thời đuổi tới, lệnh cho Diêm Lai dọn dẹp những khí tức còn sót lại thì bây giờ ai trong Thần Phi Thành cũng biết là ngươi đại chiến với Phong Tiềm và Thiên Nghiệp ở ngoài thành Thần Phi Thành!"
Ti Hải Hiền răn dạy xong, lại nhìn Ôn Bình một chút.
Nhưng là Ôn Bình nghe, nội tâm lại ấm áp.
Đại Vực Chủ, người tốt!
Ddaay là cảm giác khi có chỗ dựa sao?
Có chút quá thoải mái rồi.
Đáng tiếc, không biết núi dựa này có thể duy trì bao lâu.
"Đa tạ Đại Vực Chủ!"
Ôn Bình cảm ơn, sau đó lại vỗ bộ ngực bảo đảm nói: "Xin Đại Vực Chủ yên tâm, chắc chắn hai người Phong Tiềm, Thiên Nghiệp không nhận ra ta, ta dám dùng sinh mệnh cam đoan! Nếu ngươi không tin, có thể đợi sau khi bọn họ trở về hỏi một chút."
Thấy Ôn Bình vỗ bộ ngực cam đoan, Ti Hải Hiền mới dần dần tắt lửa, sau đó bán tín bán nghi hỏi: "Ngươi xác định?"
"Xác định!"
Ôn Bình kiên định mở miệng.
"Đừng rước lấy phiền phức nữa!" Nếu Ôn Bình đã cam đoan, Ti Hải Hiền cũng lười nói cái gì nữa, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Hôm nay hắn đến, chính là vì dặn dò Ôn Bình một câu nũa, đừng có gây thêm phiền phức nữa.
Chỉ cần hắn không gây phiền toái, chờ Thất Vực Đăng Thiên Bảng kết thúc, chắc chắn Bất Hủ Tông, Tử Khí Các có thể được U Quốc coi trọng.
Bởi vì khi đó U Quốc và Già Thiên Lâu sắp khai chiến, cần Tuyền Qua Đồ và Tuyền Qua Sát Khí của Tử Khí Các.
Đến lúc đó Trạch Minh Cung cũng tốt, Thiên Tượng Môn cũng được, muốn động Tử Khí Các thì đó chính là si tâm vọng tưởng.
Nhưng bởi vì bị Ôn Bình lầm tức giận một chút, bây giờ hắn không muốn nói chuyện này, lo sợ Ôn Bình không có sợ hãi, sau đó lại kéo thêm một đống phiền phức tới cho mình, cho nên chỉ cảnh cáo Ôn Bình một câu, đừng chọc phiền phức, sau đó đứng dậy muốn đi gấp.
"Đại Vực Chủ đi thong thả."
Ôn Bình cười đưa tiễn Ti Hải Hiền, sau đó trở lại phòng của Thiên Huyền thăm hỏi Thiên Huyền, nhưng mà thấy Thiên Huyền lại không nhắc tới chuyện đại chiến ngoài thành lúc nãy, Ôn Bình liền hiểu được, hẳn là vừa rồi Đại Vực Chủ đã dặn dò bọn họ.