"Tiếp tục nhìn chằm chằm, chút nữa ta sẽ trở về."
"Rõ!"
Trần Hiết đáp, sau đó Ôn Bình cất Truyền Âm Thạch, ánh mắt liếc về phía Thiên Huyền đang kinh ngạc đứng bên cạnh nhưng lại không dám chen vào nói.
"Tông chủ, Hào Khốc Thâm Uyên, Liệt Không nhất tộc, đây là tình huống như thế nào?" Thiên Huyền phát hiện mình càng nhìn không thấu được Bất Hủ Tông.
Hào Khốc Thâm Uyên, hắn biết.
Ở trong Hắc Vực.
Một trong Thập Đại Cấm Địa của Triều Thiên Hạp.
Nghe đồn cho dù là cường giả Thiên Vô Cấm ngộ nhập vào trong đó thì cũng là cửu tử nhất sinh, đủ nói rõ nó khủng bố đến mức nào.
Nghe đoạn nói chuyện giữa Trần Hiết trưởng lão và tông chủ thì hình như là có một vị Mộc Long trưởng lão của Bất Hủ Tông đang đại chiến trong Hào Khốc Thâm Uyên, hơn nữa hình như còn kéo ra tồn tại trên Thiên Vô Cấm.
Trên Thiên Vô Cấm...
Đó là cảnh giới gì, Thiên Huyền có nghe thấy nhưng cũng không biết nhiều —— chỉ biết là cảnh giới đó đại biểu cho trời của Triều Thiên Hạp!
Hình như quốc chủ U Quốc và lâu chủ Già Thiên Lâu chính là tồn tại cảnh giới đó!
Hóa ra Bất Hủ Tông không phải chỉ có hai vị cường giả Thiên Vô Cấm Trung Cảnh tọa trấn là tông chủ và Đao Ma.
Còn có tồn tại càng mạnh mẽ hơn!
Thấy Thiên Huyền khó hiểu và kinh ngạc, Ôn Bình lười giải đáp, lạnh nhạt đáp lại một câu: "Nếu như hiếu kỳ thì cứ đi hỏi các trưởng lão khác... nếu thực lực của ngươi cũng mạnh mẽ được bằng một nửa sự hiếu kỳ của ngươi thì cũng không đến mức ngay cả một quyền của Phong Tiềm cũng không đỡ nổi."
Dứt lời, trực tiếp trở về Tử Khí Các, để lại một mình Thiên Huyền lúng túng đứng tại chỗ. Nhưng mà sau khi xấu hổ, trong lòng Thiên Huyền cũng đã tuôn ra một niềm tin mạnh mẽ trước nay chưa từng có —— niềm tin mạnh lên!
Có sao nói vậy.
Một quyền cũng không đỡ nổi.
Hai quyền, suýt nữa lấy mạng của hắn.
Chuyện này đúng là có chút mất mặt.
Cùng lúc đó, đang lúc Ôn Bình trở lại Tử Khí Các, đưa tiễn ba người Khôi Hải đi thì lại một Long gia tới.
Long Hạo Miểu dẫn theo Long Dã, còn có ba vị tộc lão nửa bước Thiên Vô Cấm đi vào lầu ba, vừa nhìn thấy Ôn Bình thì lập tức khom người hành lễ.
"Long gia Long Hạo Miểu, tham kiến Ôn tông chủ! Gia phụ có việc trong người, không thể tới gặp mặt Ôn tông chủ, xin Ôn tông chủ rộng lòng tha thứ." Dứt lời, Long Hạo Miểu liếc nhìn bên cạnh, sau đó vội vàng quay đầu, phát hiện Long Dã lại tránh ở sau lưng mình, lập tức nói với Long Dã sau lưng: "Nhị đệ, còn chưa đi lên bái kiến Ôn tông chủ!"
Nếu như đã quyết định giao hảo Bất Hủ Tông, đương nhiên Long Hạo Miểu cũng muốn đẩy Long Dã lên phía trước.
Dù sao bây giờ Long Dã phụ trách toàn bộ sự vụ trong Thần Phi Thành.
Long Dã đứng sau lưng Long Hạo Miểu, vốn định trốn tránh như vậy, bây giờ bị Long Hạo Miểu gọi, không thể không đi lên khom người với Ôn Bình lần nữa, cũng giả bộ như không quen biết, khom người nói: "Long gia Long Dã, tham kiến Ôn tông chủ!"
"Ngươi cái tên này..." Thấy Long Dã chỉ nói một câu, Long Hạo Miểu lập tức có chút tiếc hận rèn sắt không thành thép: "Ôn tông chủ, nhị đệ này của ta có chút ngượng ngùng, không giỏi ăn nói. Thực không dám giấu giếm, những ngày này, hắn luôn nhắc tới ngài trước mặt ta, nói sùng bái ngài như thế này như thế kia, nhất là khi ngài một kiếm giết Bắc Thiên Hàn, càng làm cho hắn sùng bái đến đầu rạp xuống đất, nếu không phải gia phụ không cho phép thì hắn chỉ hận không thể bái ngài làm sư phụ.”
Long Hạo Miểu nịnh nọt một chập, đến mức Ôn Bình cảm thấy buồn cười, sau đó cười hỏi lại Long Dã, nói: "Hóa ra Long nhị công tử kính ngưỡng bổn tông chủ như thế, đúng là ta vạn lần không ngờ tới."
Nhìn thấy nét cười trên mặt Ôn Bình, nghe Ôn Bình nói vậy, Long Dã lúng túng muốn tìm một cái khe gạch chui đầu vào trong đó.
Quá mất mặt.
Đại ca.
Ngươi có muốn nói dối thì ít nhất cũng nên suy nghĩ trước chứ.
Ngươi ăn không nói có như thế, chẳng phải là sẽ khiến cho ấn tượng với Ôn tông chủ càng kém?
Đại ca!
Ngươi sắp đi vào ngõ cụt rồi!
Long Dã cố nặn ra một nụ cười, cung kính nói: "Phong thái của Ôn tông chủ, quả thật làm cho vãn bối rất kính ngưỡng."
"Ngươi muốn bái ta làm sư phụ thật?"
Ôn Bình lại hỏi.
Long Dã nghe được vấn đề này thì ngơ ngẩn mấy giây.
Bái Ôn Bình làm sư phụ?
Hắn chưa từng nghĩ tới!
Bởi vì cho dù như thế nào đi nữa thì hắn cũng là ca ca của mẫu thân Ôn Bình, cũng là cữu cữu của Ôn Bình.
Cữu cữu bái cháu của mình làm sư phụ?
Đương nhiên, hắn có thể chấp nhận.
Chỉ là sau khi chấp nhận, sau này gặp lại mẫu thân của Ôn Bình, tam muội mình, nên gọi nàng như thế nào?
Nhưng nếu như không thừa nhận, chứng mình đại ca nói hưu nói vượn, sẽ chỉ làm cho ấn tượng về đại ca trong đầu Ôn Bình trở nên xấu đi. Rơi vào đường cùng, Long Dã đành phải gật đầu nói phải.
"Muốn."
Ôn Bình quả quyết đồng ý: "Đi! Nếu ngươi muốn thật, như vậy thì bổn tông chủ sẽ thuyết phục phụ thân ngươi. Tin tưởng nếu như phụ thân ngươi biết ngươi có thể bái ta làm sư phụ thì cũng sẽ rất vui mừng."
Nghe xong lời này, Long Dã trợn tròn mắt.
Không phải đâu.
Ôn tông chủ, ngài có thể đừng có đồng ý qua loa như vậy không?
Mặc dù làm đệ tử ngài rất tốt, nhưng mà như vậy ngài nói sau này ta phải đối mặt với muội muội của mình như thế nào?
Phải gọi sư cô thật?
"Ôn tông chủ, như vậy không được đâu..." Giờ phút này toàn thân Long Dã đều viết đầy hai chữ —— cự tuyệt.
Ôn Bình thấy thế thì nhìn có chút hả hê, âm thầm cười một tiếng, tiếp tục trêu chọc: "Không có gì là không tốt, chẳng lẽ ngươi cho rằng bổn tông chủ không có tư cách dạy một ngươi chỉ là Địa Vô Cấm Hạ Cảnh như ngươi?"
"Không có không có, Ôn tông chủ, ngài đừng tức giận, nhị đệ ta không có ý này. Ngài có thể thu hắn làm đệ tử là phúc phận lớn lao của nhị đệ ta. Chỉ là nhị đệ này của ta từ nhỏ đã e ngại phụ thân, phụ thân không có gật đầu, hắn cũng không dám tùy tiện làm." Không đợi Long Dã giải thích, Long Hạo Miểu lập tức tiếp lời, chỉ sợ Ôn Bình vì chuyện này mà tức giận.