Long Dã hoàn toàn không dám nói tiếp nữa.
Nói nhiều sai nhiều.
Dứt khoát không nói!
Chỉ sợ Ôn Bình làm thật.
Ôn Bình thấy Long Dã đã trốn ra sau lưng Long Hạo Miểu, buồn cười, chợt nghĩ đến chuyện Trạch Minh Cung và Thiên Tượng Môn, lười tiếp tục nói đùa nữa: "Nếu như vậy, đệ tử Long Dã này ta định trước. Không có chuyện gì thì các ngươi có thể tiếp tục đi dạo trong Tử Khí Các. Long gia, sau này ta sẽ đến nhà bái phỏng!"
Long Hạo Miểu nghe được một câu cuối cùng, lập tức vui mừng: "Toàn bộ Long gia xin đợi Ôn tông chủ đến!"
Sau khi Ôn Bình rời đi, nụ cười trên mặt Long Hạo Miểu cũng không có tiêu tán, ngược lại càng lúc càng nồng nặc.
Long Dã nhìn ở trong mắt, trong lòng rất bất đắc dĩ.
Hắn đang nghĩ, có nên nói cho đại ca biết sự thật hay không.
Nếu như đại ca biết được sự thật thì chắc chắn cười không nổi.
Nhưng mà hắn nghĩ lại thì thôi.
Ôn tông chủ đã chọn không nói ra bây giờ, mình vẫn đừng lắm mồm, nếu không sẽ gây cho mình không ít phiền phức.
Lúc này, một cái tay khoác lên trên bờ vai Long Dã, chính là Long Hạo Miểu: "Hảo tiểu tử, vậy mà có thể được tông chủ Bất Hủ Tông ưu ái. Như ngày sau lại tác hợp tứ muội, hoặc là ngũ muội gả vào Bất Hủ Tông. Quan hệ giữa Long gia chúng ta và Bất Hủ Tông tuyệt đối có thể vượt qua đa số minh hữu."
Khi nói lời này, Long Hạo Miểu dựng bình chướng cách âm lên, trên mặt cũng tràn đầy chờ mong.
Nghe được những lời đó, Long Dã liếc mắt nhìn Long Hạo Miểu đang mừng rỡ và mấy vị tộc lão cũng đang cực kỳ vui vẻ sau lưng một cái, cuối cùng bất đắc dĩ nói: "Đại ca, chính các ngươi tự giải quyết cho tốt đi."
Dứt lời, Long Dã rảo bước rời đi.
Cùng lúc đó, Ôn Bình kêu Thiên Huyền ngăn tất cả những người đến tìm mình lại, hắn thì đi tới lầu ba, đưa lưng về phía Lục Phương Nhai. Hai người Tử Nhiên và U Nguyệt đang đứng chỗ hành lang, cũng nói chuyện Minh Châu.
Suy cho cùng là từng trải nhiều, sống cũng đủ lâu, vấn đề Minh Châu, U Nguyệt cực kỳ quả quyết: "Nếu lão hủ đã đồng ý gia nhập Bất Hủ Tông, Minh Châu nàng cũng không còn nhận hai người chúng ta. Vậy nếu như Minh Châu nàng còn sống, đối với Tử Khí Các, đối với ngươi thì đều là một loại uy hiếp. Nữ nhân này sẽ không từ bỏ ý đồ, cho nên nàng không thể sống!"
Nhưng hiển nhiên là Tử Nhiên không quan tâm.
Hơn nữa cũng không muốn để Minh Châu chết.
"Tổ mẫu yên tâm, có tông chủ, nàng uy hiếp không được ta. Với chút thực lực không ra gì của nàng và những người mà nàng dựa vào thì lại càng không uy hiếp được Tử Khí Các. Để nàng chết dễ dàng như thế, quá tiện nghi cho nàng."
"Ngươi hận nàng?"
"Không có hận. Chẳng qua là cảm thấy ngài ân đức với nàng, nàng lại dùng oán trả. Loại người này, chết thì quá lợi cho nàng rồi. Hắn là nàng nên sống trong thống khổ, sau đó chết già trong hối hận tiếc nuối."
"Nhưng mà nàng đã điên rồi, hôm nay nàng có thể buông bỏ địch ý và thù hận mấy trăm năm với Thiên Tượng Môn, lại nói không có mẫu thân và nữ nhi, ngày mai nàng có thể bỏ ra bất cứ giá nào để làm tổn thương ngươi."
Rất hiển nhiên.
U Nguyệt U Nguyệt không dám để cho Minh Châu còn sống.
Nàng sợ U Nguyệt chó cùng rứt giậu.
Nhưng mà lúc này, một giọng nói đột nhiên xuất hiện.
"U Nguyệt đại sư, Tử Nhiên nói không sai, cho dù Bất Hủ Tông có cường địch, nhưng trong số đó không bao gồm Minh Châu."
"Tông chủ!"
"Tông chủ!"
Hai người đồng thời giật mình.
Sau khi Ôn Bình tới gần, không để ý Tử Nhiên kinh ngạc, hỏi tiếp: "Ngươi bị cầm tù trăm năm, cũng là vì nàng?"
"Sao tông chủ lại biết chuyện này? À... suýt nữa quên mất, dưới trướng tông chủ có Tẫn Tri Lâu."
U Nguyệt liếc mắt nhìn Tử Nhiên không biết gì cả bên cạnh, do dự mấy hơi, vẫn quyết định nói ra.
Bởi vì tông chủ hỏi!
Hơn nữa cho dù bây giờ mình không nói thì sau này Tử Nhiên vẫn sẽ biết.
"Nếu như tông chủ đã muốn biết, vậy thì lão hủ sẽ nói đơn giản. Hai trăm năm trước, con ta phát hiện mẫu thân của Minh Châu là người ẩn núp của Già Thiên Lâu, vốn định đuổi nàng ra khỏi U Quốc, bởi vì một khi đưa nàng đi Giám Sát Điện trong Vực Chủ Phủ thì chắc chắn Minh Châu cũng khó thoát liên quan."
"Nhưng mà ai mà ngờ được, đối phương không những không muốn rời đi mà còn gọi mấy người ẩn núp muốn diệt khẩu con ta. Rơi vào đường cùng, con ta chỉ có thể đánh trả tru sát nàng. Vì an toàn của Minh Châu, con ta giấu chuyện này đi, cũng không báo cho Giám Sát Điện. Bởi vì nó tin tưởng Minh Châu là vô tội."
"Nhưng mà không như mong muốn. Minh Châu vẫn biết chuyện này. Khi Minh Châu biết mẫu thân của mình chết trong tay con ta, bắt đầu báo thù, nhưng khi đó con ta đã chiến tử ở sa trường, cho nên nàng chỉ có thể trút lửa giận báo thù lên lão hủ và Tử Nhiên."
"Tử Nhiên được nàng dạy dỗ, trăm năm mới bước vào cảnh giới Nhị Tuyền, sau đó nàng coi đó như là lý do đuổi Tử Nhiên ra khỏi Trạch Minh Cung, đồng thời còn phái người truy sát Tử Nhiên. May mắn lão hủ phát hiện kịp thời, phái người đưa nàng đưa ra khỏi Triều Thiên Hạp. Vốn muốn cho nàng bình an sống hết quãng đời còn lại ở Hồ Thiên Địa, không ngờ nàng lại gặp được Ông tông chủ."
"Sau khi nàng đuổi Tử Nhiên ra khỏi Trạch Minh Cung, nàng bắt đầu phí hết tâm tư nói xấu lão hủ là người ẩn núp của Già Thiên Lâu, nhưng cũng may ngày xưa lão hủ có không ít đệ tử làm việc trong chính phủ U Quốc, cho nên được bọn họ ra sức bảo vệ, tình thế chắc chắn phải chết biến thành chỉ là cầm tù trăm năm thôi, không để cho nàng đạt được ý muốn."
U Nguyệt nói rất nhẹ nhàng, vẻ mặt bình tĩnh như người kể chuyện, giống như tất cả không phải là nàng tự mình trải qua.
Nhưng một câu tiếp theo của Ôn Bình khiến cho U Nguyệt im miệng không nói: "Nàng đạt được! Nếu như không gặp được ta, tình thế chắc chắn phải chết vẫn chắc chắn phải chết. Hơn nữa ngươi cũng sẽ chết đi trước mặt của nàng."