Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 1500 - 【Vip】 Cường Giả Thiên Vô Cấm Của Già Thiên Lâu Vừa Phẫn Nộ Vừa Bất Đắc Dĩ

【VIP】 Cường giả Thiên Vô Cấm của Già Thiên Lâu vừa phẫn nộ vừa bất đắc dĩ 【VIP】 Cường giả Thiên Vô Cấm của Già Thiên Lâu vừa phẫn nộ vừa bất đắc dĩ

"Phụ thân, mẫu thân, tỷ tỷ... tất cả mọi người từ bỏ các ngươi. Nhưng ta không có!"

Oanh ——

Ôn Bình một đao bổ vào đầu yêu vật đuổi tới trước mặt, chém thẳng từ đầu đến chân, chém nó thành hai khúc, máu tươi phun ra ngoài, thấm ướt tại chỗ.

Trong lúc này, Trần Hiết cũng dừng lại.

Cách Ôn Bình chỉ có trăm mét.

"Ta cũng không chạy, người nhà đều ở trong Du Thủy Thành, ta chạy, bọn họ làm sao bây giờ?" Trần Hiết liên tục gầm thét, tiếng như lôi âm, giống như quyết định chịu chết, nhưng mục đích chính lại là để cho nhiều người nghe được câu nói này của hắn hơn.

Phanh ——

Sau khi mở ra ba mạch, Trần Hiết cũng nghênh đón bầy yêu càng lúc càng gần.

Theo sau đó chính là đệ tử Bất Hủ Tông, sau đó là những trưởng lão Long Nguyệt, Long Kha.

Hết thảy mười mấy người, đồng thời khẳng khái hy sinh, chỉ vì bảo hộ người thân ở hậu phương.

Tạ Tất thấy cảnh này thì lập tức phun một bãi nước bọt, ba mạch cùng chấn động, sau đó hùng hùng hổ hổ đi tới chỗ Ôn Bình: "Nãi nãi hắn, “..” huynh đệ, ta đến giúp ngươi! Vừa nhớ, tổ mẫu ta còn sống trong Du Thủy Thành, ta chạy, lão nhân gia nàng nên làm cái gì?"

Theo Tạ Tất tham chiến, lục tục có người dừng bước.

Đều không ngoại lệ, đều là đám người từng được người của Bất Hủ Tông trợ giúp.

Bọn họ đều có một điểm giống nhau, đó chính là có người thân sống trong Du Thủy Thành.

"Không chạy!"

"Mẫu thân của ta cũng sống trong Du Thủy Thành, ta chạy, nàng làm sao bây giờ!"

"Nãi nãi Liệt Không nhất tộc, lẽ nào lão tử sợ các ngươi hay sao, đến nha, ta một côn đâm chết các ngươi!"

...

Tiếng hò hét bắt đầu càng ngày càng nhiều.

Từ mới đầu mấy người, chậm rãi biến thành hơn trăm người.

Sau đó chính là ngàn người!

Không đến một hồi, người dừng lại phản kháng nhanh chóng vượt qua vạn, hơn nữa còn đang nhanh chóng tăng nhiều.

Nhìn thấy tình huống này, Ôn Bình hài lòng cười một tiếng.

Chỉ một tia lửa thì có thể thành đám cháy!

Sau đó lập tức giết ra một đường máu ở trong bầy yêu, móc từ không gian hệ thống ra, kéo tất cả mọi người lên phi thuyền, sau đó lặng yên không một tiếng động rời khỏi chiến trường.

"Đi diễn thêm mấy trận nữa rồi các ngươi về đi."

Ôn Bình dứt lời, khống chế phi thuyền đi chiến trường kế tiếp.

Trần Hiết ở một bên cảm thán một tiếng: "Tông chủ, chiêu này của ngài quá tuyệt. Chỉ cần lòng người bị xách động, người dừng lại phản kháng sẽ càng ngày càng nhiều. Khi càng ngày càng nhiều người lựa chọn phản kháng, như vậy cho dù tầng lớp cấp cao của Chiến bộ của Già Thiên Lâu có ngốc thì cũng không thể ngốc đến mức chọn rút lui."

Lòng người tản.

Thì khó mà tụ lại lắm.

Chiêu này của tông chủ quá độc ác.

Vậy mà công tâm!

Ôn Bình bình tĩnh mở miệng nói: "Một chút trò vặt thôi. Diễn kịch chỉ là bắt đầu, khiến cho nước ở Hắc Vực càng ngày càng đục mới là mục đích của ta."

Vi Sinh Tinh Vũ nói tiếp: "Tông chủ, ta có thể làm gì không?"

"Diễn trò hay là được, những chuyện khác không cần ngươi làm, sẽ có người của 'Già Thiên Lâu' giúp chúng ta làm." Dứt lời, Ôn Bình nở một nụ cười, ánh mắt nhìn vào bầy yêu bên dưới.

"Người của Già Thiên Lâu?"

Vi Sinh Tinh Vũ ngây ra một lúc.

Một giây sau, Ôn Bình tâm niệm vừa động.

Phong Tiềm.

Bắc Thiên Hàn.

Song song hiện thân!

Hơn nữa, hai người đều mặc đồng phục của Già Thiên Lâu!

Khi thấy hai người, Vi Sinh Tinh Vũ bừng tỉnh đại ngộ, hắn còn tưởng rằng tông chủ len lén thu phục người của Già Thiên Lâu.

Hóa ra đây là cường giả"Già Thiên Lâu"!

Đường đường là hai cường giả Thiên Vô Cấm Trung Cảnh đều có danh vọng rất cao trong toàn bộ U Quốc, sau kinh biến ở Thần Phi Thành đêm hôm đó, mấy ngày nay bảy thành người trong Nguyên Dương Vực đều cho là người của Bất Hủ Tông.

Bây giờ lại lắc mình phủ thêm áo lót Già Thiên Lâu, hóa thân thành cường giả Già Thiên Lâu, đúng là khiến người ta không biết nên nói cái gì cho phải.

Ai có thể nghĩ đến, có mấy người chết rồi.

Nhưng không có hoàn toàn chết đi.

Đúng là Triều Thiên Hạp có loạn hay không, tông chủ định đoạt.

Theo sau đó, Phong Tiềm, Bắc Thiên Hàn đồng thời bay thẳng lên thương khung, hóa thành kinh hồng song song biến mất trong mây.

Một người đi phía trái.

Một người hướng phải.

Nơi đi đều là chiến trường mà Ôn Bình cảm ứng được có Yêu Tổ trung cảnh trấn giữ.

Trong lúc đó.

Đã đến một cái chiến trường khác của Già Thiên Lâu và Liệt Không nhất tộc.

Tình huống ở chiến trường này không khác gì chiến trường trước đó, cũng là người của Già Thiên Lâu đang rút lui, mà Liệt Không nhất tộc đuổi theo không bỏ.

"Đi xuống đi."

Ôn Bình thừa dịp loạn để phi thuyền phi hành ở tầng trời thấp, sau đó nhờ yêu triều yểm hộ, đưa bọn người Vi Sinh Tinh Vũ, Trần Hiết vào trong chiến trường, lặp lại chiêu cũ.

Không tới nửa canh giờ, hàng ngàn hàng vạn người đổi đầu thương, chém giết với chúng yêu Liệt Không nhất tộc đang đuổi theo không bỏ.

Thấy thế, Ôn Bình lặng yên dẫn đám người Bất Hủ Tông đi, tiếp tục đi chiến trường kế tiếp, liên tục diễn tiết mục công tâm này.

Không tới ba canh giờ, dị biến ở chiến trường khiến cho cường giả Thiên Vô Cấm Già Thiên Lâu chú ý.

Lão giả họ Khương nhận được tin tức, lập tức đi theo cường giả Thiên Vô Cấm còn lại vội vàng đến chiến trường, muốn khống chế lại cục diện.

Khi lão giả họ Khương chạy tới một cái chiến trường, cảnh tượng đập vào mí mắt khiến cho hắn vừa giận vừa bất đắc dĩ.

Giận.

Bởi vì người của Già Thiên Lâu không tuân điều lệnh.

Bất đắc dĩ.

Thì là vì những người chống lại mệnh lệnh này tử thủ bên ngoài một tòa thành lớn mấy chục triệu người sinh sống.

"Các ngươi đang làm gì?"

Lão giả họ Khương trầm giọng mở miệng, đồng thời ném ra một cây trường thương, giống như thiên ngoại sao băng, bay vào trong bầy yêu, trấn sát mấy vạn yêu chúng.

Trong giây lát, tiếng nói truyền trăm dặm, khiến cho hết thảy mọi người và Liệt Không nhất tộc trên chiến trường chú ý tới. Nhưng là đa số người của Già Thiên Lâu chỉ là quay đầu nhìn một cái.

Sau đó nên làm gì thì tiếp tục làm đó.

Rất nhiều người cũng không có vì lão giả họ Khương đến mà cảm thấy vui vẻ, bởi vì người truyền đạt mệnh lệnh rút lui chính là lão giả họ Khương!

Lão giả họ Khương thấy thế thì sững sờ.

Chuyện gì xảy ra?

Bình Luận (0)
Comment