Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 1499 - 【Vip】 Công Tâm

【VIP】 Công tâm 【VIP】 Công tâm

So với báo thù.

Yêu Hoàng của Liệt Không nhất tộc càng quan tâm Hào Khốc Thâm Uyên hơn.

Tổ địa đã bị người của Già Thiên Lâu làm hỏng, nếu như thế giới dưới lòng đất còn gặp chuyện, đó chính là tai hoạ ngập đầu cho Liệt Không nhất tộc.

"Các ngươi tiếp tục, bản hoàng đi một lát sẽ trở lại." Yêu Hoàng của Liệt Không nhất tộc không chút do dự, lập tức quyết định khởi hành.

Đang trong thời điểm then chốt đại chiến với Già Thiên Lâu.

Phải dùng tốc độ nhanh nhất để giải quyết phiền phức ở hậu phương!

Nhưng Yêu tộc có thể khống chế thiên địa chi lực, đa số yêu cả một đời cũng có thể không gặp được, nhưng Liệt Không nhất tộc bọn họ lại lần lượt gặp hai tôn.

Bây giờ tôn Yêu Tổ có thể khống chế thiên địa chi lực đột nhiên xuất hiện này, mặc dù chỉ có thực lực Thiên Vô Cấm Hạ Cảnh nhưng hắn cảm thấy có kỳ quặc.

Bởi vì lo lắng đây là kế điệu hổ ly sơn của Già Thiên Lâu cho nên quyết định tự mình về Hào Khốc Thâm Uyên, không sử dụng Yêu Tổ khác.

Cứ như vậy, cho dù là Già Thiên Lâu đột nhiên đột kích thì cũng không ảnh hưởng toàn cục.

Ngay lúc Yêu Hoàng của Liệt Không nhất tộc quyết định trở về, một đạo bạch quang giáng lâm trong một chỗ trong hốc núi ở Hắc Vực, Ôn Bình dẫn theo mấy vị trưởng lão và một đám đệ tử, người mặc quần áo của Già Thiên Lâu từ trong bạch quang đi ra, sau đó cùng nhau đi tới chiến trường cách đó trăm dặm.

Nơi đó là chiến trường lớn nhất của Già Thiên Lâu với Liệt Không nhất tộc, giờ phút này, Già Thiên Lâu đang rút lui, yêu chúng của Liệt Không nhất tộc đang đuổi theo không bỏ.

Không có người quay đầu.

Bởi vì người phía trước đang chạy.

Cũng bởi vì mệnh lệnh phía trên chỉ có rút lui.

Dù cho nghe được có tiếng lão hữu ngày xưa kêu cứu khi bị bị yêu sau lưng bao phủ thì bọn họ cũng chỉ có thể quay đầu nhìn một chút, bước chân tiến về phía trước cũng không có dừng lại.

Một khi dừng lại.

Trong số người bị yêu triều bao phủ sẽ có mình!

Mà người bị yêu triều bao phủ, trước khi chết cũng chỉ có thể điên cuồng hét lên một câu với lão hữu quay đầu lại nhìn hắn: "Lão Lý, giúp ta chắm sóc mẫu thân của ta!"

Nói xong.

Mấy chục yêu vật cùng nhau tiến lên, xé nát hắn.

"Ta hiểu rồi." Nghe được tiếng hét cuối cùng của lão hữu, trong nháy mắt, nam tử đỏ cả vành mắt, sau đó cắn răng nhanh chóng phi nước đại tới phía trước.

Hắn muốn sống.

Nếu như hắn chết, ai chăm sóc mẫu thân của lão hữu?

Từng cảnh tượng ấy diễn ra với không ít người.

Cho dù đây là một cái thế giới tàn khốc nhưng vẫn tồn tại tình cảm chân thành tha thiết giữa người với người. Có tình huynh đệ, tình phu thê, tình phụ tử vân vân.

Nó rất khó tồn tại.

Cho nên mới đủ trân quý.

Cho dù ngươi có ngoan độc cỡ nào thì cũng không thể vứt bỏ chúng.

Khi một đoàn người Ôn Bình từ trong hỗn loạn lẫn vào đội ngũ Già Thiên Lâu đang rút lui, cũng không có lập tức hành động mà là đi theo bước tiến của bọn họ, một đường phi nước đại.

Kéo dài nửa khắc đồng hồ thời gian.

Sau nửa giờ, trong đội ngũ, Ôn Bình kinh hô: "Cẩn thận!"

Nói xong, nhào tới đẩy ngã một người thanh niên bên cạnh mình. Tên thanh niên bị đẩy ngã đó muốn tức giận miệng phun hương thơm, nhưng nghe bên cạnh phát ra một tiếng vang thật lớn.

Phanh ——

Một cây gai nhọn dài ba trượng từ trên trời giáng xuống, đâm sâu vào chỗ hắn mới đứng.

Thấy cảnh này, thanh niên bị đẩy ngã hoàn toàn không dám có chút lời oán giận nào, ngược lại sau khi bò dậy thì quay qua nhìn Ôn Bình, liên tục cảm tạ: "Huynh đệ, đa tạ ân cứu mạng của ngươi! Ta tên là Tạ Tất, không biết huynh đệ ngươi tên gì, nếu như có thể còn sống trở về, sau này nhất định dũng tuyền tương báo!"

Ôn Bình mở miệng.

Thanh niên đem sống sót sau tai nạn ghi tạc hai chữ ".." trong lòng, đồng thời tăng tốc độ chạy: "".." huynh đệ, Ta Tất ta nhớ kỹ ngươi!"

Ôn Bình cười nói: "Không cần khách khí như thế, đều là người một nhà. Nếu như người một nhà mà chúng ta cũng không giúp người mình, vậy thì còn ai giúp chúng ta nữa?"

"Ngươi nói quá đúng!"

Sống sót sau tai nạn, Tạ Tất rất tán thành.

Cứ như vậy, Ôn Bình tiếp tục dẫn theo đám người của Bất Hủ Tông tiếp tục chạy tới trước, bọn người Trần Hiết, Vi Sinh Tinh Vũ nhìn thấy hành động của tông chủ thì trong lòng âm thầm bật cười.

Theo sau đó, bọn họ cũng học theo, dưới tình huống bảo đảm mình tuyệt đối an toàn, bắt đầu trợ giúp người của Già Thiên Lâu.

Đều không ngoại lệ, tất cả mọi người biểu đạt lòng cảm kích của mình.

Như ngày thường, có lẽ bọn họ sẽ không như thế.

Nhưng bây giờ cùng đồ mạt lộ, có người chịu giúp bọn họ, sao bọn họ không cảm kích cho được?

Đương nhiên.

Tại sao không có ngoại lệ.

Đó là bởi vì người mà Trần Hiết, Vi Sinh Tinh Vũ chọn đều là những người đã quan sát hồi lâu, ít nhiều gì cũng có chút trọng tình trọng nghĩa.

Cũng đúng vào lúc này, tinh thần lực của Ôn Bình lướt qua bên cạnh bọn họ.

"Bắt đầu!"

"Hắc hắc."

Bọn người Trần Hiết, Vi Sinh Tinh Vũ lập tức nở một nụ cười.

Sau đó chỉ thấy cách đó không xa, Ôn Bình đột nhiên mở miệng: "Không chạy!"

Bên cạnh, Tạ Tất giật mình, thấy Ôn Bình ngừng lại thật, vội nói: "”..” huynh đệ, ngươi làm cái gì vậy, mau chạy đi!"

"Tỷ tỷ của ta, phụ mẫu, còn có gia gia, muội muội một tuổi... bọn họ đều ở trong Du Thủy Thành, ta rút lui, bọn họ làm sao bây giờ?"

Khi nói lời này, Ôn Bình rút đao của mình ra.

Thanh tàn đao này là Ôn Bình cố ý nhặt, dính đầy yêu huyết, lưỡi đao đã cùn đến rất khó coi.

Mà Du Thủy Thành đúng là một cái thành lớn có hơn trăm triệu người sinh sống mà bọn họ vừa rút lui qua, cách bọn họ chỉ có ba mươi dặm thôi.

Khi Tạ Tất nghe Ôn Bình nói vậy thì đầu tiên là khẽ giật mình.

Sau đó lại nghe Ôn Bình nói tiếp: "Tạ huynh, ngươi đi mau!"

Nói xong, Ôn Bình nhảy lên một cái, mở ra ba cái mạch môn màu lam bình thường, rống giận vọt tới chém yêu vật đang đuổi tới.

Bình Luận (0)
Comment