"Trách thì không đến mức, mặc dù tông chủ thích theo quy củ nhưng lại không phải người không phân tốt xấu." Long Kha phân tích.
Trước đây.
Nàng từng một lần cảm thấy Ôn Bình là tên điên.
Bây giờ...
Nàng cảm thấy tất cả những gì Ôn Bình làm đều có nguyên nhân.
"Nếu Long Kha trưởng lão cũng nói như vậy, vậy ta yên tâm." Đao Ma dứt lời, lập tức rời khỏi Tẫn Tri Lâu, thông qua truyền tống trận đi tới Hắc Vực.
Một người một đao.
Trấn thủ ở trên không Hào Khốc Thâm Uyên!
Chỉ cần có yêu vật của Liệt Không nhất tộc rời khỏi Hào Khốc Thâm Uyên, hắn trực tiếp một đao chém qua.
Ngắn ngủi một canh giờ, tổng cộng có trên trăm con Yêu Vương Dực tộc muốn bay ra ngoài đưa tin, nhưng đều bị Đao Ma ngăn cản.
Biết được tin tức này, Ôn Bình cũng không nói gì thêm, chỉ nói với Trần Hiết bên kia Truyền Âm Thạch: "Liệt Không nhất tộc không phải người ngu, sao có thể dùng phương thức đưa tin cổ xưa này? Nhưng mà hắn thích trông coi ở đó thì cứ để cho hắn trông coi ở đó đi."
Trần Hiết xấu hổ cười cười, sau đó hỏi: "Tông chủ, vậy kế tiếp cần chúng ta làm gì không. Nếu Yêu Hoàng của Liệt Không nhất tộc chắc chắn sẽ biết, chúng ta cũng không thể bỏ mặc bọn Hoài Không thân hãm hiểm cảnh, đứng xa xem kịch như chuyện không liên quan đến mình?"
"Nếu muốn tham chiến, các ngươi cũng có thể đi."
"Tham chiến, nhất định phải tham chiến!" Bên kia Truyền Âm Thạch, giọng nói hưng phấn của Trần Hiết vọng lại.
Ôn Bình lại nói: "Nhưng mà không phải đi Hào Khốc Thâm Uyên mà là theo ta đi chiến trường Già Thiên Lâu với Liệt Không nhất tộc. Già Thiên Lâu muốn lui, sao có thể để cho bọn họ toại nguyện được chứ? Thông báo một chút đi, nếu ai muốn tham dự hành động lần này thì đều có thể đi. Cho dù là trưởng lão hay đệ tử đều được."
"Rõ!"
Trần Hiết gật đầu, tinh thần trở nên phấn chấn.
Quả nhiên.
Tông chủ có kế hoạch lớn!
"Ngươi không thể đi, ngươi phải ở lại Tẫn Tri Lâu nhìn chằm chằm, đến lúc đó còn cần ngươi phối hợp. Ngoại trừ ngươi, những người khác một khắc đồng hồ sau tập hợp ở truyền tống trận." Dứt lời, Ôn Bình cất Truyền Âm Thạch, sau đó lấy từ trong tàng giới ra một bộ đồng phục màu đen của Già Thiên Lâu.
Quần áo được cất giữ từ trước.
Bây giờ rốt cục cũng phát huy được tác dụng!
Một bên khác, thấy Truyền Âm Thạch không có động tĩnh, Trần Hiết lập tức cất Truyền Âm Thạch, quay người nói với ba người Long Kha, Long Nguyệt và Vi Sinh Tinh Vũ sau lưng.
"Các ngươi có muốn đi không?"
"Đi!"
"Ta cũng đi!"
Long Kha, Long Nguyệt tranh nhau mở miệng.
Vi Sinh Tinh Vũ do dự mấy hơi, có vẻ như trong lòng đang giãy dụa, sau đó đứng phắt dậy khỏi ghế, kiên quyết gật đầu: "Hắc Vực, ta tới."
...
Hắc Vực.
Dãy núi Thiên Khuyết cách Hào Khốc Thâm Uyên ba vạn dặm, nơi ở tạm thời của Chiến bộ của Già Thiên Lâu được dựng trên đỉnh núi cao nhất trong đó.
Mệnh lệnh rút lui từ đây phát ra.
Giờ khắc này, trong doanh trướng lớn nhất trong trụ sở, ba vị cường giả trung cảnh của Già Thiên Lâu đang ngồi đối diện nhau, mặt lộ vẻ ngưng trọng.
Sau lưng bọn họ còn có một vị cường giả Thiên Vô Cấm Hạ Cảnh.
Chính là lão giả họ Khương!
Nhưng mà hiển nhiên lão giả họ Khương mới vừa từ bên ngoài đến, dáng vẻ phong trần mệt mỏi, vừa mới đứng vững thì đã có người lên tiếng hỏi hắn.
"Người của chúng ta rút lui thuận lợi không?" Trong đó, một vị cường giả Thiên Vô Cấm Trung Cảnh đưa lưng về phía lão giả họ Khương, trầm giọng mở miệng.
Lão giả họ Khương nói: "Thuận lợi, mặc dù có chút người bất hạnh bị giết trong quá trình rút lui nhưng nói tóm lại, rút lui còn tính là thuận lợi, Liệt Không nhất tộc cũng không dám đuổi theo quá xa. Chắc là cảm nhận được khí tức của ba vị tiền bối, không dám đuổi theo."
"Thuận lợi là được, lần này các ngươi ứng chiến quá vội vàng. Nhưng mà cũng không thể trách các ngươi, ai có thể nghĩ tới Liệt Không nhất tộc lại có Yêu Tổ mạnh hơn Liệt Diễm Thiên." Bởi vì lão giả họ Khương nịnh nọt không tệ, cường giả Thiên Vô Cấm Trung Cảnh vốn muốn trách cứ lão giả họ Khương cũng không có mở miệng quở trách.
Theo sau đó, hai vị cường giả trung cảnh còn lại cũng mở miệng.
"Được rồi, ngươi đi xuống đi. Thời gian nửa tháng tiếp theo, không có mệnh lệnh của chúng ta thì không được đi chọc Liệt Không nhất tộc. Nửa tháng sau, chờ người tập kết đủ nhiều, chúng ta lại tiến hành phản kích, tranh thủ giải quyết triệt để Liệt Không nhất tộc trong nửa tháng."
"Chờ một chút! Nhớ kỹ, nói cho bọn họ, nếu ai dám trái lệnh làm việc thì đừng trách chúng ta trở mặt vô tình. Bởi vì các ngươi tùy tiện làm việc, trận chiến này, mấy ngày ngắn ngủi các ngươi đã tử thương mấy chục triệu người."
Hai người dứt lời, lão giả họ Khương vội vàng gật đầu, tiếp tục nịnh nọt: "Nhờ có ba vị tiền bối đến giúp, nếu không trận chiến này sợ rằng chúng ta sẽ hao tổn càng nhiều người. Lão hủ lập tức xuống dưới ban bố mệnh lệnh, chỉ đợi nửa tháng sau, ba vị tiền bối dẫn bọn ta khởi xướng tổng tiến công!"
Sau khi nịnh nọt một chầu, lão giả họ Khương mới rời khỏi.
Về phần lão giả họ Khương nói.
Đều là giả.
Giờ phút này, Liệt Không nhất tộc vẫn đuổi theo không bỏ, ngắn ngủi một hai canh giờ thì đã đuổi theo ra mấy ngàn dặm, còn chưa thấy quay đầu.
Thành viên của Già Thiên Lâu chết vì rút lui cao tới ngàn vạn!
Nhưng mà chuyện này có quan trọng không?
Không quan trọng.
Chủ yếu là lúc này cho dù có đánh như thế nào thì bên phía Già Thiên Lâu cũng không có phần thắng, Liệt Diễm Thiên chiến bại, mang ý nghĩa Già Thiên Lâu đã mất đi khả năng lấy ít thắng nhiều. Bởi vì một tôn Yêu Tổ trung cảnh giết vào trong đại quân của Già Thiên Lâu, có thể nói là tai họa ngập đầu cho đại quân của Già Thiên Lâu.
Nhưng mà lại không có ai có thể giải quyết hắn.
Cũng không ai dám đi.
Nói đùa.
Thập đại cường giả trung cảnh, Liệt Diễm Thiên cũng thua, bọn họ đi không phải là chịu chết hay sao?
Rốt cục, sau khi đuổi theo vạn dặm, Liệt Không nhất tộc không tiếp tục đuổi theo không bỏ nữa, bởi vì Yêu Hoàng của Liệt Không nhất tộc nhận được tin tức đại chiến ở Hào Khốc Thâm Uyên.