Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 1502 - 【Vip】 Sẽ Giúp Già Thiên Lâu Thêm Một Mồi Lửa

【VIP】 Sẽ giúp Già Thiên Lâu thêm một mồi lửa 【VIP】 Sẽ giúp Già Thiên Lâu thêm một mồi lửa

Ôn Bình đáp: "Đi Tẫn Tri Lâu cũng có thể xem."

Dứt lời, tinh thần lực cảm ứng được Phong Tiềm đang nhanh chóng trở về, Ôn Bình lái phi thuyền nghênh đón Phong Tiềm.

Đồng thời mở truyền tống trận ra.

Oanh ——

Bạch quang bỗng nhiên hạ xuống.

Tất cả mọi người được đưa về tông môn.

Khi cảnh tượng trước mắt biến thành tông môn, ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người Trần Hiết, bởi vì Tẫn Tri Lâu là địa bàn của Trần Hiết.

"Đi!"

Trần Hiết dứt lời, dẫn đầu vọt tới Tẫn Tri Lâu.

Cùng lúc đó, Ôn Bình khống chế phi thuyền đón Phong Tiềm, vẫn không có rời khỏi Hắc Vực. Bởi vì hắn còn muốn cho người của Già Thiên Lâu thêm một mồi lửa.

Liệt Không nhất tộc đã hao tổn một Yêu Tổ trung cảnh.

Già Thiên Lâu không chết một vị thì có chút quá đáng.

Sau một khắc, Ôn Bình tâm niệm vừa động, lấy một thi thể Yêu Tổ trung cảnh của Liệt Không nhất tộc từ tàng giới ra —— chính là Yêu Tổ huyết mạch cấp A mà Mộc Long đem về.

Vì tránh cho xuất hiện tình huống như Phong Tiềm, cho nên Ôn Bình trực tiếp móc ra Yêu Tổ mạnh nhất mà mình có thể khống chế được bây giờ.

Cùng lúc đó, trong các chiến trường lớn, Già Thiên Lâu phản kích cũng đổi lấy Liệt Không nhất tộc xung kích càng mãnh liệt hơn, chuyện này khiến bọn lão giả họ Khương khổ không thể tả.

Không có cách nào.

Liệt Không nhất tộc có số lượng đông đảo.

Giết chết một con thì hai con nữa tới.

Giết hai con thì đến bảy, tám con.

Hơn nữa Yêu Tổ của Liệt Không nhất tộc còn nhiều hơn, khi bọn họ tham dự phản kích, trong nửa khắc đồng hồ ngắn ngủi, đã có hơn hai mươi tôn Yêu Tổ gia nhập đại chiến.

Cường giả Thiên Vô Cấm của Già Thiên Lâu một đánh hai.

Mặc dù trong thời gian ngắn sẽ không thua nhưng cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.

Sau khi lão giả họ Khương lực chiến hai tôn Yêu Tổ nửa canh giờ, khổ không thể tả, lập tức nhìn xuống Chiến Thần Khôi Thanh của Chiến bộ đang chém giết bên dưới hô: "Tiểu tử Khôi gia, mau trở về trụ sở báo cáo tình hình chiến đấu lại cho ba vị tiền bối Chiến bộ, mời bọn họ mau tới trợ giúp chiến trường tiền tuyến!"

Lão giả họ Khương nhìn Khôi Thanh còn đang kịch chiến, tức giận đến muốn lao xuống đá cho hắn một cái.

Tình hình chiến đấu cháy bỏng như thế, nhất định phải để hắn mở miệng chịu thua mới đi cầu viện?

Không cần mắt thì có thể móc đi!

Khôi Thanh bừng tỉnh đại ngộ, cảm xúc cũng tỉnh lại từ trạng thái thị sát: "Khương tiền bối, ta lập tức đi ngay!"

Nói xong, Khôi Thanh hóa thành kinh hồng vội vàng bay về trụ sở sau lưng, lúc rời đi không nhịn được trừng mắt nhìn vô số yêu chúng ở hậu phương.

Tiện yêu!

Các ngươi chờ chết đi!

Khi Khôi Thanh về đến trụ sở thì đã là chuyện của một canh giờ sau.

Khi Khôi Thanh báo cáo lại tình hình chiến đấu, sắc mặt của ba vị cường giả trung cảnh của Già Thiên Lâu bỗng nhiên đại biến.

Nhưng mà cũng không phải là lo lắng.

Mà là phẫn nộ!

"Khương Bình, hắn đang làm cái gì?"

"Là mệnh lệnh rút lui của chúng ta nói không đủ rõ ràng hay là lỗ tai của hắn bị chó tha đi?"

"Chúng ta nói rút lui một vạn lần!"

Ba người cực kỳ phẫn nộ, giọng nói tức giận truyền khắp toàn bộ trụ sở, ngay cả cường giả Chiến bộ ngoài doanh trướng cũng không nhịn được run lẩy bẩy.

Khôi Thanh đứng ở tuyến đầu lửa giận, cũng không có căng thẳng cho lắm.

May mắn!

May mắn.

Cũng may không có mắng mình.

Khôi Thanh tùy tiện bịa ra một cái lý do: "Ba vị tiền bối bớt giận, đương nhiên là chúng ta nghe lời răm rắp! Nhưng mà Liệt Không nhất tộc hoàn toàn liều mạng, đuổi theo không bỏ, nhất định phải chúng ta chết, người của chúng ta hết cách rồi, chỉ đành chọn phản kích.”

Dứt lời, Khôi Thanh cúi thấp đầu xuống.

Chờ mong cảm xúc của ba người có thể hòa hoãn lại một chút.

Quả nhiên, sau khi Khôi Thanh nói xong, cảm xúc của ba người dần dần ổn định lại không ít.

Không còn mắng lão giả họ Khương.

Đổi qua mắng những người khác.

"Chạy chậm thì để cho bọn họ chết đi!"

"Ngươi biết ở sa trường, Già Thiên Lâu chúng ta chịu áp lực lớn bao nhiêu không? Không chạy, bọn họ sẽ phải chết hết ở nơi đó!"

"Một đám ngu xuẩn!"

Khôi Thanh nghe nói như vậy thì trầm mặc.

Hắn không muốn nói thêm gì nữa.

Có nói nhiều thêm nữa thì cũng có ích lợi gì đâu?

Người đứng ở chỗ cao, xưa nay không quan tâm sống chết của người thấp hơn.

Cùng lúc đó, không ngừng có người xông tới cầu viện ngoài trụ sở. Đều không ngoại lệ, tất cả đều là những cường giả Thiên Vô Cấm đó phái tới.

Ba vị cường giả trung cảnh của Già Thiên Lâu vừa hùng hùng hổ hổ vừa nghe tình hình chiến đấu, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ chọn thu hồi mệnh lệnh rút lui.

"Tề Nguyên huynh, Kiếm Trạch huynh, ba người chúng ta chia ra hành động, trợ giúp từng cái chiến trường trước, nếu như gặp được Yêu Tổ trung cảnh của Liệt Không nhất tộc thì tùy cơ hành sự." Trong ba người, lão giả có tướng mạo già nhất tỏ vẻ tức giận, tuyên bố hành động tiếp theo.

"Chỉ có thể như vậy." Tề Nguyên nói tiếp.

Kiếm Trạch cũng tức giận mở miệng: "Đúng là một đám ngu xuẩn! Đi, cứ như vậy đi, Lục huynh, chúng ta chia ra hành động."

Dứt lời, ba người rời khỏi doanh trướng, sau đó lần lượt hóa thành kinh hồng bay tới chiến trường.

Nhưng mà trên đường, Kiếm Trạch vẫn hùng hùng hổ hổ.

"Đúng là một đám ngu xuẩn, chẳng lẽ không thấy được Liệt Diễm Thiên cũng thảm bại sao? Thập đại đều bại, còn ép lão tử cũng phải gia nhập chiến trường."

"Rõ ràng chỉ cần chịu đựng mấy ngày, cố gắng nhịn mấy ngày, phía trên sẽ cử cường giả thượng cảnh đến, đến lúc đó thì có thể nghịch chuyển thế cục, phòng ngừa thương vong không cần thiết!"

"Nhưng nhất định phải đánh!"

Ngay lúc Kiếm Trạch hùng hùng hổ hổ, một chiếc phi thuyền ẩn nấp trong mây đang lặng yên đến gần hắn.

Trên không trung ngàn mét trên phi thuyền còn có một tôn Yêu Tổ trung cảnh của Liệt Không nhất tộc đã thu nhỏ yêu khu, bị Ôn Bình dùng tinh thần lực che giấu khí tức.

Theo thời gian trôi qua, phi thuyền đi theo một canh giờ.

Một khắc đồng hồ sau, phi thuyền đột nhiên gia tốc tới gần Kiếm Trạch.

Bình Luận (0)
Comment