"Rõ!" Trần Hiết thảnh thơi xác nhận: "Mặc dù tối nay Vụ Kỳ Vương đó không có ra tay với ngài, nhưng thuộc hạ sợ hắn sẽ chơi ngáng chân ở sau lưng, cho nên vì lý do an toàn, ta vẫn phái Hắc Ảnh giám thị nhất cử nhất động của hắn. Ngay vừa rồi, Vụ Kỳ Vương nhắc tới thông gia với Long gia, cũng nhắc tới lão phu nhân."
Trần Hiết không dám nói rõ, bởi vì dù sao chắc chắn Ôn mẫu cũng là vảy ngược không thể xúc phạm của tông chủ, chuyện liên quan tới Ôn mẫu, nói mé mé là được rồi.
Ôn Bình nghe được hai chữ thông gia, lập tức hiểu ngay: "Cũng thế, ngoại trừ cường giả phong vương, người của Long gia cũng sẽ không đưa ra lựa chọn khác. Đi, tiếp tục làm việc mình đi. Mặt khác, nếu như cường giả thượng cảnh của Già Thiên Lâu xuất hiện ở chiến trường Hắc Vực thì lập tức bẩm báo."
"Vâng! Tông chủ, vậy ta lui trước."
Trần Hiết đáp, chậm rãi cất Truyền Âm Thạch, sau đó lặng lẽ nhắc nhở tướng tài đắc lực nhất vẫn luôn đợi ở bên cạnh một câu: "Chuyện Long gia, bây giờ quên hết đi. Nếu như không thể quên được thì ta sẽ cho Thượng Cổ Cửu Thiên Viên Long 'giúp ngươi' !"
Bên cạnh, tên cường giả Địa Vô Cấm Thượng Cảnh vừa mới gia nhập Tẫn Tri Lâu, hiệu trung với Trần Hiết sợ hãi gật đầu: "Lâu chủ yên tâm, đầu óc thuộc hạ xưa nay sẽ không nhớ chuyện không nên nhớ!"
Trần Hiết hài lòng gật đầu, đi đến trước mặt, phịch một tiếng, một chưởng vỗ bờ vai hắn: "Hi vọng ngươi đừng khiến ta thất vọng, dù sao ta xem ngươi như phụ tá đắc lực của mình. Chặt một tay của mình cũng không phải là một chuyện vui vẻ gì."
Một bên khác, trong phòng, biết đối tượng thông gia của Ôn mẫu là Vụ Kỳ Vương, sắc mặt như thường, cũng không có thất thố phẫn nộ cùng không vui.
Bởi vì thông gia giữa Long gia và Vụ Kỳ Vương vĩnh viễn không thể nào thực hiện, cho nên không cần phải vì một chuyện không thể nào thực hiện mà nóng giận.
Nhưng mà Vụ Kỳ Vương cũng dám nhớ thương mẫu thân của mình, dù cho hắn bị động thì cũng không thể cho qua như vậy.
"Mẫu thân, chờ sau khi phụ thân trở về, chúng ta về Bất Hủ Tông. Yên tâm, sau này ngươi muốn làm cái gì thì làm cái đó, không cần kiêng kị hắn." Ôn Bình trấn an Ôn mẫu hai câu.
Ôn mẫu dịu dàng gật đầu, trong mắt cũng không có lo lắng, ngược lại có chút xíu kiêu ngạo, cũng cảm thán: "Nhớ hai năm trước, ngươi ngay cả luyện quyền cũng phải do phụ thân ngươi dùng côn bổng buộc ngươi luyện, không có việc gì thì chạy tới Thương Ngô Thành chơi với đám nhóc đó."
Nói đến đây, Ôn mẫu dừng lại hai hơi, trong đầu toàn là hình ảnh Ôn Bình giao lưu với Trần Hiết, sau đó lại cảm khái: "Ngươi bây giờ không chỉ vực dậy Bất Hủ Tông, còn giống một vị lão thuyền trưởng, dẫn thủy thủ đoàn của mình đi tới trong giang hà đầy bão tố. Ta và phụ thân ngươi đều cảm thấy vinh dự vì có ngươi!"
Mới đầu, ở Bất Hủ Tông, nàng không ngóng trông, cũng không ép Ôn Bình trở thành một vị cường giả đỉnh thiên lập địa, cũng không phải là nàng không có ý nghĩ mong con hơn người.
Mà là nàng biết thế giới tàn khốc.
Biết tu hành gian nan.
Cho nên nàng chỉ hi vọng Ôn Bình vui vẻ.
Nhưng con của mình thật sự thành rồng.
Sao nàng có thể không kiêu ngạo được?
Sao không kích động được?
Ôn Bình nghe mẫu thân khích lệ, lòng run lên bần bật, trầm mặc, sau đó nặng nề mở miệng nói: "Mẫu thân yên tâm, từ nay về sau, không còn ai có thể ép buộc ngươi có thể làm chuyện mà ngươi không thích nữa. Nếu như người của Long gia dám, ta cũng dám quân pháp bất vị thân! Nếu Vụ Kỳ Vương dám, ta giết hắn!"
"Với thực lực của ngươi bây giờ, còn có nội tình của Bất Hủ Tông, ai dám ép buộc mẫu thân ngươi làm chuyện ta không thích?" Ôn mẫu nhịn không được cười thành tiếng.
Đương nhiên, khóe mắt còn có nước mắt kiêu hãnh.
Ngay sau đó, Ôn Bình kể về Bất Hủ Tông với Ôn mẫu, nói về người Bất Hủ Tông bây giờ, cho đến khi Long Dã dẫn Ôn phụ giáng lâm trong sân.
Oanh.
Bạch quang chợt hạ xuống.
Tiếng cười nói của Ôn Bình bỗng im bặt.
Sắc mặt đông đảo tộc lão trong Long gia cũng cứng lại.
Bởi vì bọn họ nhận ra Ôn Ngôn.
Ôn Ngôn làm người hầu của Long Dã một thời gian, cũng làm người hầu của Long Tuyết một thời gian.
Chỉ có Lạc Lưu Tâm không thấy bất ngờ, bình tĩnh nhìn Ôn Ngôn, giống như đã biết trước hết tất cả.
"Lão Ngôn!"
Ôn mẫu lên tiếng.
Sau khi Ôn phụ từ trong bạch quang đi ra, lập tức lần theo giọng nói mừng rỡ nhìn về phía thê tử và nhi tử mình: "Tuyết, ngươi tiều tụy."
"Nhớ ngươi."
"Ta cũng nhớ ngươi!"
Hai người chạy bộ hai bước, ôm chặt lấy nhau.
Ôn Bình bất đắc dĩ tằng hắng một cái, nói: "Hai vị, các ngươi không nhìn thấy chúng ta sao?"
"Đã nhìn ngươi mấy chục năm.” Ôn phụ đột ngột trả lời một câu, sau đó quay đầu tiếp tục ôm Ôn mẫu, cảm nhận nhiệt độ của Ôn mẫu.
Lạc Lưu Tâm dẫn theo người của Long gia vẫn luôn đợi ở bên ngoài nhà, nhìn thấy tình cảnh này, lập tức phất tay ra hiệu tất cả mọi người tán đi.
Cử động lần này, Ôn Bình thấy thì càng cảm thấy vị tộc mẫu Long gia Lạc Lưu Tâm này đúng là EQ cao, rất biết lúc nào nên làm gì.
Cứ như vậy, hắn cũng không tiện lắm khó vị bà ngoại tiện nghi này của mình.
Nhưng mà nếu như nàng có thể tiếp tục thông minh như vậy, có thể luôn làm những chuyện khiến cho hắn cảm thấy thoải mái, có lẽ hắn có thể suy tính không làm khó bà ngoại tiện nghi này.
"Phụ thân, ngươi ôm tiếp đi, ta giúp ngươi toàn bộ người trong Thiên Dương Thành một chút, để cho hai người các ngươi có thể sống trong thế giới hai người."
Nói xong, Ôn Bình đi ra ngoài.
Lúc này, Ôn phụ mới thả hai tay ra, vội vàng kéo Ôn Bình lại: "Tiểu tử thúi, ta ôm thê tử của ta, liên quan gì tới ngươi."
"Không sao, ngài tiếp tục ôm, bây giờ ta đi, tuyệt đối không quấy rầy ngài. Chờ ta làm xong chuyện này rồi mới đưa lễ gặp mặt cho ngài. Ngài cũng không biết, vì làm cái lễ gặp mặt này, một tôn Yêu Tổ Thiên Vô Cấm Trung Cảnh đã chết... nhưng mà nhìn dáng vẻ của ngài, hẳn là không có hứng thú."
Ôn Bình tiếc hận thở dài, nhẹ nhõm tránh khỏi tay Ôn phụ, đi ra ngoài.
Ôn phụ nghe nói có lễ gặp mặt.