Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 1528 - 【Vip】 Sư Tôn, Sư Nương Bị Bắt Đi (3)

【VIP】 Sư tôn, sư nương bị bắt đi (3) 【VIP】 Sư tôn, sư nương bị bắt đi (3)

Chương 1528: Sư tôn, sư nương bị bắt đi (3)

Biết đạo lý này, khi Diêm Lai nhận được mệnh lệnh từ Ti Hải Hiền thì lập tức tiến về trụ sở Bất Hủ Tông, nhưng mà Vân Liêu lại không có ở đó.

Diêm Lai lập tức luống cuống.

Tin tức truyền về, Ti Hải Hiền càng hoảng.

Đồng thời cũng bối rối.

Sao vậy?

Sao cứ giày vò ta?

Một đêm này, nơm nớp lo sợ bao nhiêu lần?

Cùng lúc đó, tin tức Ôn Bình rời đi cũng truyền đến tai một người khác.

Một người rất chú ý tới Long gia.

Chính là Giác Tá đang chữa thương!

Là đại đệ tử của Vụ Kỳ Vương, luôn cho chuyện của sư tôn chính là chuyện của mình, hắn luôn phái người nhìn chằm chằm người của Long gia.

Ôn Bình dẫn Long Tuyết và Ôn Ngôn mà ai cũng không nhìn ra với Liệt Không Chi Hoàng rời đi, vừa lúc bị những người biến mất giám thị đó nhìn thấy.

"Sư tôn, Ôn Bình đó đúng là vô pháp vô thiên!"

Hai người đỡ lấy Giác Tá vội vàng đi tới bên ngoài đình viện của Vụ Kỳ Vương, cách một bức tường, Giác Tá đã tức giận liên tục gầm thét.

Vụ Kỳ Vương đang trầm tư chắp tay đứng bên cạnh thanh trì, nghe tiếng Giác Tá, lông mày lập tức run lên, trên mặt lộ vẻ không vui.

Khi Giác Tá vội vàng đi tới sau lưng, Vụ Kỳ Vương cũng không quay đầu lại, trách: "Tiểu tử ngươi không có đầu óc cũng không cần kỷ kỷ oai oai, một kiếm này chính là do ngươi tự tìm. Cho dù tiểu tử Ôn Bình đó có như thế nào thì ngươi cũng không thể khiêu khích ngay trước mặt hắn."

"Sư tôn..."

"Được rồi, trở về dưỡng thương. Đừng chỉ có một chút chuyện mà cứ trách trách hô hô, vị trí chủ trì đó cho hắn thì có làm sao? Ngươi cứ nhớ mãi cái vị trí chủ trì đó làm gì, xuất hiện ở trước mặt hoàng tộc U Quốc một lần thì có gì hiếm lạ, đi theo lão phu tu hành kém hơn hiệu lực cho hoàng tộc sao? Quyền thế, địa vị, tất cả đều là giả, chờ ngươi phong vương, tất cả tự nhiên tới, bây giờ ngươi cứ trăm phương ngàn kế quậy phá làm gì?"

"Sư tôn, ngài có thể cho ta một cơ hội nói chuyện hay không... đừng lo quyền thế cái gì, địa vị thật giả cái gì. Ôn Bình đó dẫn sư nương đi khỏi Long gia là thật!"

"Ngươi nói cái gì?"

Vụ Kỳ Vương quay phắt lại.

Mặt sắp áp vào chóp mũi Giác Tá.

Giác Tá tức giận bất bình nói: "Ngài cũng đừng giáo huấn ta, sư nương cũng bị người ta bắt đi rồi. Một kiếm này, ta chịu, dưỡng mười ngày nửa tháng thì có thể sinh long hoạt hổ. Nhưng sư nương xinh đẹp như hoa bị bắt đi, ngài để cho ta làm sao nuốt trôi khẩu khí này."

"Tiểu tử này, đúng là can đảm lắm!" Vụ Kỳ Vương cắn răng nghiến lợi oán hận mở miệng.

Ôn Bình tạo áp lực cho Long gia, hắn vui khi thấy như vậy.

Gây áp lực càng hung ác, hắn càng vui vẻ, dù sao chỉ có như vậy mới có thể để cho Long gia muốn cầu cạnh mình, từ đó gia tốc tiến trình thông gia.

Nhưng không ngờ tiểu tử này trực tiếp bắt Long Tuyết đi.

Quả thực là vả thẳng vào mặt của hắn!

Giác Tá bị tổn thương, hắn có thể nhịn, thậm chí có thể coi như không có xảy ra.

Nhưng bắt Long Tuyết đi, đây là vả mặt hắn trước mặt tất cả mọi người, có thể nhẫn nại không thể nhẫn nhục!

"Ta cũng muốn xem xem, chuyện này Bất Hủ Tông có thể giải thích gì cho ta." Nói xong, Vụ Kỳ Vương hóa thành kinh hồng, trong nháy mắt biến mất ở chân trời.

Chỗ kinh hồng bay tới.

Chính là trụ sở Bất Hủ Tông!

Khi đến trụ sở Bất Hủ Tông, Vụ Kỳ Vương phẫn nộ mở miệng: "Kêu Ôn Bình lập tức tới gặp ta, đến trễ một trăm hơi, ta giết một người."

Oanh ——

Vụ Kỳ Vương ngũ mạch đều mở.

Uy áp kinh khủng ầm vang rơi xuống, bao trùm trụ sở Bất Hủ Tông.

Ép tới chúng đệ tử Bất Hủ Tông đứng cũng đứng không vững, cũng khiến cho người xung quanh cả kinh đứng ngồi không yên.

Chuyện gì xảy ra?

Trong lòng tất cả mọi người đều có chung một ý nghĩ như vậy.

Thân là đại sư huynh, Dương Nhạc Nhạc là người đầu tiên đứng dậy: "Tiền bối bớt giận, ta lập tức liên hệ tông chủ."

"Mỗi qua một trăm hơi, ta giết một người trong số các ngươi!"

Vụ Kỳ Vương lạnh giọng mở miệng.

Vì an toàn, Dương Nhạc Nhạc vội vàng móc Truyền Âm Thạch ra liên hệ Ôn Bình, đồng thời kể hết lại lời của Vụ Kỳ Vương nói. Nghe chuyện, Ôn Bình còn chưa kịp mở miệng thì bên cạnh, hai người Mộc Long, Đao Ma đã xung phong đứng dậy.

"Tông chủ, để cho ta đi chiếu cố hắn!"

"Tông chủ, Đao Ma mới bước vào trung cảnh, nhưng mà chuyện lập uy nhất định phải lôi lệ phong hành, cho nên vẫn giao cho ta đi! Nếu không, người ở Nguyên Dương Vực còn tưởng rằng Bất Hủ Tông sợ hắn."

"Vậy thì đều đến Quan Ảnh Thất đi, đã có người muốn biểu diễn, vậy dứt khoát ăn bắp rang, cùng nhau xem. Vừa khéo các ngươi cũng quan sát học tập một chút, xem cường giả phong vương chiến đấu như thế nào." Biết trận đại chiến này không thể tránh né, Ôn Bình suy tư một lát, làm ra quyết định.

Bên cạnh, Ôn phụ Ôn mẫu nhìn thấy dáng vẻ chờ mong của người của Bất Hủ Tông, đồng thời nhìn thấy biểu cảm kích động trên mặt của Đao Ma và Mộc Long.

Hai người đều rất kinh ngạc.

Hóa ra Bất Hủ Tông vốn không có đơn giản như Bất Hủ Nhật báo, như bên ngoài đồn đại.

Thật ra thì Bất Hủ Tông đã đến mức ngay cả phong vương bình thường cũng không coi ra gì.

Nhưng mà tất cả những chuyện này.

Bên ngoài không có biết!

Oanh ——

Khi mọi người vây quanh Ôn phụ, Ôn mẫu đi vào Quan Ảnh Thất.

Truyền tống trận mở ra!

Trong nháy mắt, Vụ Kỳ Vương đang đếm ngược đến "năm mươi hơi thở" trên không trung trụ sở Bất Hủ Tông đã bị bạch quang bao phủ, trong chớp mắt đã biến mất trên bầu trời Thiên Dương Thành.

"Ta tới trước đi."

Đao Ma giành nói trước.

"Dựa vào cái gì?"

Mộc Long không phục.

"Ngươi chiến đấu với hắn hoàn toàn không có ý nghĩa gì. Mạch thuật Thiên cấp của cường giả phong vương bình thường có thể phá được một mảnh vảy trên người ngươi sao?" Nói xong, Đao Ma đã kích động, chiến ý bốc lên trong mắt.

Mộc Long phản bác: "Nguyên nhân chính là như thế nên mới nên là ta tới. Lão tông chủ, lão phu nhân đang nhìn đó, há có thể lề mà lề mề. Tặng hắn cho ngươi, ngươi bút tích nửa ngày, kết quả vẫn không thắng được, làm như vậy chẳng phải là vẽ vời thêm chuyện?"

Bình Luận (0)
Comment