Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 1530 - 【Vip】 Vụ Kỳ Vương: Lão Thất Phu, Bán Hàng Giả Cho Ta! (2)

【VIP】 Vụ Kỳ Vương: Lão thất phu, bán hàng giả cho ta! (2) 【VIP】 Vụ Kỳ Vương: Lão thất phu, bán hàng giả cho ta! (2)

Dựa vào mạch thuật này, thực lực của hắn cũng có thể nói là không tầm thường trong số rất nhiều cường giả phong vương. Cường giả mới vào phong vương cũng không chắc có thể đỡ được nó.

Chỉ là Thiên Vô Cấm Trung Cảnh, vậy thì chắc chắn phải chết!

Sưu ——

Sưu ——

Sưu ——

Vô số thủy tiễn nhỏ như sợi tóc, phô thiên cái địa rơi xuống, rơi vào thân rồng Mộc Long, nuốt sạch Mộc Long như món ngon trong chén.

Không chỉ có như thế, vô số thủy tiễn nhỏ như sợi tóc nuốt sống Mộc Long, sau đó còn không vừa lòng, dưới sự điều khiển của Vụ Kỳ Vương, bọn chúng lại lướt về phía toàn bộ Bất Hủ Tông.

Tránh trong Quan Ảnh Thất, Ôn phụ, Ôn mẫu thấy thế thì kinh ngạc, nhưng thấy Ôn Bình và đệ tử, trưởng lão Bất Hủ Tông xung quanh khí định thần nhàn, không có một chút xíu kinh hoảng nào thì hai người cũng dần dần nén kinh hãi trong lòng xuống.

Nhưng mà Ôn Bình liếc một cái, vẫn nhìn ra phụ mẫu kinh hoảng, thế là an ủi: "Phụ thân, mẫu thân, hai người không cần lo lắng, thực lực phong vương, có lẽ ngay cả một cây cỏ trong Bất Hủ Tông cũng không lay động được. Chớ đừng nói chi là gây ảnh hưởng tới Quan Ảnh Thất."

"Tam tỷ, bình tĩnh, bình tĩnh."

Long Nguyệt cũng lên tiếng, thuận tay bốc bắp rang, mừng khấp khởi nhét vào miệng, sau đó lại bốc một hai viên đưa tới bên miệng Ôn mẫu.

Ôn mẫu cố nặn ra một nụ cười, môi đỏ khẽ mở cắn bắp rang, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm hình ảnh chiến đấu trong màn sáng không chớp mắt.

Quả nhiên.

Vô số hơi nước hóa thành thủy tiễn giáng xuống đất đai Bất Hủ Tông, trải qua thủy tiễn tẩy lễ, lá cây không rơi lấy một mảnh, ngay cả cỏ dại ven đường cũng không có gãy một gốc nào.

"Cái này. . ." Ôn phụ, Ôn mẫu nhìn cảnh này thì cực kỳ rung động.

Mà cảnh tượng tiếp theo xuất hiện trong hình ảnh thì khiến cho bọn họ càng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Trong vô số thủy tiễn, Mộc Long không ngừng xung kích Vụ Kỳ Vương, xem mạch thuật Thiên cấp của Vụ Kỳ Vương như không có gì!

Mặc dù mỗi một lần Mộc Long xung kích đều sẽ bị vô số thủy tiễn đánh lui nhưng trong nháy mắt, Mộc Long lại nhào tới, hơn nữa còn là lông tóc không thương nhào tới.

Ôn phụ, Ôn mẫu không khỏi âm thầm cảm thán.

Hóa ra Mộc Long vừa hành lễ với mình lúc nãy lại mạnh mẽ như thế!

Nếu như không có con của mình thì sợ là đại nhân vật như vậy, đời này hai người bọn họ chỉ có thể ngưỡng vọng, ngay cả cơ hội đến gần chiêm ngưỡng cũng không có.

Nghĩ đến đây, trong lòng Ôn phụ Ôn mẫu bắt đầu thấy kiêu ngạo.

Cùng lúc đó, rất nhiều người trồng cây ở trong Vân Lam Sơn và môn chủ Hồng Diệp Môn, lúc đầu nhìn thấy động tĩnh lớn như vậy, bọn họ cho là Bất Hủ Tông đại nạn lâm đầu.

Nhưng mà bọn họ trốn dưới tàng cây, nhìn thấy vô số thủy tiễn khiến cho bọn họ hít thở không thông đó rơi lên lá cây trên đỉnh đầu, thậm chí ngay cả lá cây cũng không thể xuyên thủng, bọn họ không biết nên nói cái gì.

"Làm ta mừng hụt một đợt."

"Năm cái mạch môn... vô dụng. Còn không lợi hại bằng hai cái mạch môn như ta." Nói xong, hắn dùng đao bổ củi mà ngày thường dùng để đốn cây bổ vào một nhánh cây bên cạnh.

Răng rắc.

Nhánh cây theo tiếng mà đứt.

Trong khoảnh khắc nhánh cây gãy mất, đám người thở dài một hơi, chút xíu hi vọng vừa mới nổi lên trong lòng lại tan vỡ tiếp.

"Sao có thể như vậy được?"

Đột ngột.

Giọng Vụ Kỳ Vương vang lên ở trên bầu trời.

Trong giọng nói tràn đầy chấn kinh và không dám tin.

"Chỉ với chút thực lực đó của ngươi mà cũng dám nói muốn giết người của Bất Hủ Tông ta?" Mộc Long khẽ trào phúng một câu, lại nhào tới, đồng thời thừa dịp đó, song quyền như là mưa đánh vào người Vụ Kỳ Vương, đánh lui Vụ Kỳ Vương trăm trượng.

Thấy tình thế có chút không ổn, nhất là khi nhìn thấy mạch thuật Thiên cấp trung phẩm đã bước vào cảnh giới viên mãn của mình thậm chí ngay cả đá cỏ trong Bất Hủ Tông cũng không thể rung chuyển, Vụ Kỳ Vương bình tĩnh lại.

Hắn không ngốc.

Thấy cảnh này, hắn sao lại không biết Bất Hủ Tông bất phàm?

Tuy bây giờ Yêu Tổ đối diện không thể chiến thắng hắn nhưng mạch thuật Thiên cấp của mình cũng không thể tổn thương hắn chút nào, tiếp tục đánh nữa, lực lượng linh thể bị hao hết sạch, thua và tử vong là chuyện sớm hay muộn thôi.

Vì nữ nhân, dùng tính mạng của mình đi mạo hiểm.

Không đáng giá!

Cho dù dáng vẻ của nàng khiến cho mình động lòng thì có làm sao?

"Chờ một chút, Ôn tông chủ... chúng ta có thể nói chuyện!"

Ôn Bình lập tức nói vọng ra từ Quan Ảnh Thất: "Ngươi quá già rồi, chúng ta không có gì có thể nói."

"Không phải..." Vụ Kỳ Vương vừa nói xong hai chữ, Mộc Long lại đánh tới, tập trung vào hắn, điên cuồng đánh, Vụ Kỳ Vương đành phải vội vàng lui về sau, vừa lui vừa kêu gào: "Ôn tông chủ, đây là một hiểu lầm! Lão phu nghĩ thông suốt rồi, đã nghĩ thông suốt. Là do đệ tử ta vô cớ sinh sự, từ không sinh có, rảnh rỗi kiếm chuyện, lão phu cũng bị hắn lừa."

Ôn Bình không đáp lại nữa.

Bởi vì không có gì có thể nói.

Nhưng mà Vụ Kỳ Vương lại kiên nhẫn: "Ôn tông chủ, lão phu nghĩ ngươi làm chủ trì Thất Vực Đăng Thiên Bảng là chuyện đương nhiên. Trong Nguyên Dương Vực, còn có người thích hợp đại biểu Nguyên Dương Vực chúng ta hơn ngươi không? Không có. Đệ tử ta chính là thằng ngu, có thể ngồi xuống nói chuyện không, ta có thể trục xuất đệ tử ta khỏi sư môn ngay lập tức đồng thời phong mạch môn hắn!"

Nghe được câu này, Ôn Bình không khỏi chậc lưỡi chán ghét.

Bán đồng đội!

Hành vi đáng xấu hổ!

Bên cạnh, Ôn mẫu nhắc nhở: "Dù sao Vụ Kỳ Vương cũng là cường giả phong vương của U Quốc, đối với U Quốc, không thể nói là không trọng yếu. Nếu như ngươi không chắc mình có thể giết hắn được thì biến chiến tranh thành tơ lụa mới là thượng sách. Nếu không, để hắn chạy trốn được thì sợ là sẽ phiền phức không ngừng."

Ôn mẫu không có khuyên Ôn Bình bỏ qua, dù sao bây giờ Ôn Bình đã lớn, mình có chủ kiến của mình, người làm mẹ như nàng cũng không thể dạy hắn làm này làm nọ.

Bình Luận (0)
Comment