Lúc này, chó săn của Xích Mục Cự Viên hưng phấn suy đoán: "Lão đại, ngài nói xem, không phải hắn là cường giả vừa đại chiến trên bầu trời?"
"Hắn?"
Xích Mục Cự Viên quan sát Vụ Kỳ Vương từ trên xuống dưới, khịt mũi coi thường cười cười, nhưng mà vẫn đi tới trước mặt Vụ Kỳ Vương hỏi: "Lão đầu, nói cho ta biết ngươi là ai."
Một cơn đau như bị xé rách từ lưng chạy lên não, đau đến hắn suýt chút không có đứng nổi, gượng chống lên, Vụ Kỳ Vương thống khổ cắn răng, sau đó cười khổ nói: "Lão đầu tử chỉ là một tên lộ phỉ mà thôi, không phải tiền bối gì, bởi vì đui mù ăn cướp Ôn tông chủ, nói chuyện không biết giữ mồm giữ miệng cho nên mới rơi vào kết quả như vậy."
Thừa nhận mình là Vụ Kỳ Vương?
Đừng nói giỡn.
Nếu như truyền ra ngoài, thanh danh cả đời mất sạch.
Sống như vậy không bằng chết cho xong.
Cho nên đánh chết cũng không thể thừa nhận!
"Ngươi lão ăn hại này, còn cản đường cướp bóc, đúng là muốn chết! Lăn đi đào hố, cho ngươi một khắc đồng hồ, đào một cái hố sâu một trượng, vùi mảnh lá rụng này vào, sau đó dùng trăm hơi thở lấp lại." Xích Mục Cự Viên ném một cái xẻng qua, sau đó đi tới chỗ võng, nằm xuống: "Lão ăn hại, nhanh lên đi, nếu không ta thiến ngươi, còn một đống lá rụng chờ ngươi chôn đó!"
Nghe được cái chữ thiến này, Vụ Kỳ Vương chỉ có thể khẽ cắn môi, nhặt cái xẻng lên.
Thanh danh xấu.
Sống không bằng chết cho xong.
Bị thiến?
Đó là sống không bằng chết.
...
Nguyên Dương Vực.
Khi Vân Liêu trở lại Thiên Dương Thành, Ti Hải Hiền vội vàng chạy tới, trên mặt tràn đầy ý mừng, nhưng mà khi nhìn thấy người tới là Vân Liêu thì vẻ vui mừng trên mặt rút đi không ít.
"Vân trưởng lão, Ôn tông chủ đâu?" Ti Hải Hiền vội vàng hỏi, bởi vì hai canh giờ nữa thì Thất Vực Đăng Thiên Bảng sẽ khai mạc.
Ngoại trừ chủ trì, tất cả đều đã xác định.
Ngay cả hoàng tộc U Quốc tới quan chiến cũng đã giáng lâm.
Vân Liêu đáp: "Ti Vực Chủ không cần lo lắng, mặc dù tông chủ có việc vặt quấn thân nhưng chắc chắn sẽ đến Thiên Dương Thành sớm."
"Nếu như vậy thì ta an tâm." Ti Hải Hiền không khỏi thở dài một hơi, cũng may Thất Vực Đăng Thiên Bảng lần này vì có nguyên nhân đặc biệt mà tăng tốc tiến trình, từ đó khiến cho quá trình cũng không phức tạp, cho nên dù Ôn Bình đến chậm một chút thì cũng không phải là vấn đề gì quá lớn.
Chỉ cần đến là được!
Cái gọi là việc vặt quấn thân, hẳn là chuyện Vụ Kỳ Vương chứ?
Nhưng mà mặc kệ nó.
Chuyện không liên quan tới hắn.
Hôm nay trái tim của hắn đã bị tra tấn quá nhiều rồi.
Chuyện hắn không nên quan tâm thì hắn cũng không muốn quan tâm nữa.
Đang lúc Ti Hải Hiền thở phào, Giác Tá lại được một đoàn người nâng đỡ, đồng thời dẫn theo ba vị cường giả Thiên Vô Cấm giáng lâm trước mặt Vân Liêu. Mặc dù lần này hắn không tiếp tục tỏ thái độ trong mắt không người, nhưng mà sau khi đáp xuống đất thì vẫn lên giọng chất vấn.
"Vân Liêu, sư tôn ta đâu?"
Vân Liêu không hề tức giận, ngược lại còn nhướng mày, tò mò hỏi: "Ti Vực Chủ, người tàn tật đi đường còn phải cần người ta đỡ này là ai?"
Ti Hải Hiền ngơ ngẩn.
Câu hỏi này hắn biết trả lời như thế nào đây?
Nhưng mà cũng may là khi Ti Hải Hiền đang tốn sức nghĩ xem mình nên trả lời như thế nào thì một vị cường giả Thiên Vô Cấm bên cạnh Giác Tá mở miệng.
Người này chính là một vị trong số rất nhiều cường giả Thiên Vô Cấm nghênh đón Ôn Bình đêm qua.
"Vân trưởng lão, chuyến này Giác Tá tiền bối đến không phải để gây chuyện với quý tông, chỉ là muốn hỏi một chút tình huống của Vụ Kỳ Vương tiền bối mà thôi. Thất Vực Đăng Thiên Bảng sắp khai mạc, hoàng tộc U Quốc đã đến, cho dù Vụ Kỳ Vương có xung đột gì với quý tông thì cũng nên bỏ qua một bên.”
Trong giọng điệu, thái độ đúng là hòa hoãn không ít, hơn nữa thái độ với Vân Liêu cũng coi như không tệ, nhưng mà kiểu nói chuyện vẫn là cao cao tại thương.
Nên làm như thế nào.
Thái độ chính là muốn dạy người khác phải làm như nào như nào.
Đương nhiên, một Thiên Vô Cấm mà có thể đối xử với Vân Liêu như thế đã là không tệ.
Dù sao Vân Liêu mới thực lực gì.
Nhưng phía sau Vân Liêu là Bất Hủ Tông, hơn nữa còn là trưởng lão Bất Hủ Tông, như vậy thì ý nghĩa hoàn toàn khác.
Cho nên biết rõ điểm này, Vân Liêu hoàn toàn không muốn nói chuyện với bọn họ, lời tông chủ dặn dò hắn, bây giờ hắn cũng không muốn nói lại cho bọn họ.
"Muốn biết, tự mình đi tìm, ta không biết." Theo sau đó, Vân Liêu lập tức hạ lệnh đuổi khách: "Ti Vực Chủ, những tiền bối khác, ta không tiễn, chư vị đi thong thả. Thất Vực Đăng Thiên Bảng sắp khai mạc, ta phải dẫn đệ tử đến khu vực khai mạc."
Nói xong, Vân Liêu ôm quyền, rảo bước đi sâu vào trong trụ sở, để lại bọn người Giác Tá và một loạt cường giả Thiên Vô Cấm đi theo Vụ Kỳ Vương.
"Nhưng Vụ Kỳ Vương bị bạch quang đó mang đi —— "
Vừa rồi, cường giả Thiên Vô Cấm muốn dạy Vân Liêu làm việc còn muốn mở miệng nhưng lời vừa nói ra được phân nửa thì đã bị Ti Hải Hiền ngắt lời.
Ti Hải Hiền vội mở miệng nói: "Được rồi, tất cả giải tán đi. Vụ Kỳ Vương tiền bối chính là cường giả phong vương, hắn làm cái gì, lúc nào đến lượt các ngươi quản nhiều như vậy? Bản thân còn chưa có phong vương mà suốt ngày muốn can thiệp vào chuyện của phong vương."
Dứt lời, Ti Hải Hiền hóa thành kinh hồng rời đi.
Bọn người Giác Tá thấy Ti Hải Hiền cũng nói giúp người của Bất Hủ Tông, hai mặt nhìn nhau vài lần, cũng chỉ có thể không có cam lòng rời đi.
Vân Liêu không nói, bọn họ còn có thể làm gì nữa?
Ti Hải Hiền không đứng về phía bọn họ.
Bọn họ cũng không phải là cường giả phong vương.
Còn có thể giống như Vụ Kỳ Vương, đại náo trụ sở Bất Hủ Tông không thành.
"Giác Tá tiền bối, lát nữa chúng ta nên nói như thế nào?"
"Vân Liêu này chỉ biết được chút ma pháp mà thôi mà còn muốn xem mình như Thiên Vô Cấm? Chúng ta dứt khoát nói hết những gì hắn nói ra."
"Đúng, đúng đúng!"