Thắng lợi, xưa nay không phải là theo đuổi của hắn.
Cũng không phải là nguyện vọng và theo đuổi của đa số đệ tử Bất Hủ Tông và đại đệ tử Dương Nhạc Nhạc.
Đối với đa số mọi người, chiến thắng những thiên kiêu Triều Thiên Hạp này là một thắng lợi không thể xem nhẹ nhưng cũng không có bao nhiêu xem trọng nó.
Giống như cho dù hôm nay có người thua.
Hắn cũng sẽ không vì vậy mà tự trách.
Bởi vì đó chỉ là hôm nay thua thôi.
Hôm nay thua, chỉ có thể chứng minh thời gian mình gia nhập Bất Hủ Tông quá mức ngắn ngủi, cũng không thể đại biểu tương lai bọn họ sẽ kém hơn những thiên kiêu Triều Thiên Hạp.
Cho nên, đa số mọi người chỉ theo đuổi hai thứ.
Một, không phụ danh tiếng Bất Hủ Tông.
Hai, để tông chủ nhìn thấy bọn họ.
Về phần những chuyện khác, xếp hạng bao nhiêu trong Thất Vực Đăng Thiên Bảng, hoặc là được chính phủ U Quốc, cường giả Thiên Vô Cấm thưởng thức và ưu ái chỉ là mây bay.
Bọn họ không quan tâm.
Bọn họ cũng không lưu luyến.
"Ngươi đi mau đi." Ôn Bình phất phất tay, cũng dặn dò một câu: "Nếu có người hỏi thăm ngươi tung tích của Vụ Kỳ Vương thì có thể nói cho bọn họ, Vụ Kỳ Vương đang làm khách ở Bất Hủ Tông, sẽ không tham dự Thất Vực Đăng Thiên Bảng lần này."
"Rõ!"
Vân Liêu gật đầu.
Trước khi đi, liếc mắt nhìn hướng Vụ Kỳ Vương đang bị phong mạch môn.
Chuyến làm khách này.
Sợ là đời này cũng không thể rời khỏi Bất Hủ Tông.
Tuy bây giờ tông chủ giữ lại một mạng của hắn nhưng ai cũng biết, tông chủ chưa từng nương tay, chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ giữ mạng của kẻ địch lại.
Oanh ——
Truyền tống trận mở.
Vân Liêu trở về Thiên Dương Thành.
Cùng lúc đó, Mộc Long và Đao Ma xách Vụ Kỳ Vương đang hôn mê đến trước mặt.
Phanh ——
Đao Ma một quyền đánh vào phần bụng vốn có tổn thương của Vụ Kỳ Vương.
"Lão cẩu, chớ ngủ."
Trong hôn mê, Vụ Kỳ Vương bị đau đớn bất thình lình làm cho tỉnh lại, hai mắt mông lung mới chậm rãi mở ra, đau đớn từ thân thể như là thủy triều xông lên đại não, đau đến hắn không nhịn được mà nhíu mày. Khi nhìn rõ Ôn Bình gần trong gang tấc, lửa giận muốn báo thù lại chạy lên não.
"Ngươi —— "
Vụ Kỳ Vương vừa định nhào tới trước thì lại Đao Ma đánh một quyền nữa vào bụng Vụ Kỳ Vương, đau đến Vụ Kỳ Vương ôm phần bụng co quắp ngã xuống đất, cuộn mình lại, giống một quả cầu lông.
Đương nhiên.
Chỉ với tổn thương nhục thể thì không đủ để một người tu luyện đến Thiên Vô Cấm Thượng Cảnh không thể chịu đựng nổi.
Ý chí và thực lực của cường giả Thiên Vô Cấm Thượng Cảnh đều cực kỳ đáng sợ.
Cho nên hai quyền đánh ra đều có vấn đề, đến từ tinh thần lực giai đoạn thứ ba công kích, thông qua nắm đấm đánh vào chỗ vết thương, xông vào thân thể, sau đó thẳng tới đại não, khiến cho cảm giác đau thành gấp mười, gấp mấy chục lần, mạnh mẽ đập nát ý chí cứng cỏi đó.
Đây cũng là tác dụng mà hắn mới phát hiện gần đây.
Một quyền đánh cho Vụ Kỳ Vương nằm sấp xuống, Đao Ma tức giận nói: "Lão cẩu, còn đắc ý nữa coi chừng ta giết chết ngươi. Tông chủ tạm thời tha cho ngươi một mạng, coi như ngươi mạng lớn, đừng có thấy người ta nương rồi làm tới.”
Ôn Bình tiếp tục mở miệng: "Được rồi, đưa hắn đến chỗ Xích Mục Cự Viên đi. Nói cho Xích Mục, chỉ cần không chết, muốn giày vò kiểu gì cũng được.”
Trước mắt, với trạng thái của Vụ Kỳ Vương, có thể ngay cả Thần Huyền Cảnh cũng không phải là đối thủ, nhưng mà dù sao đối phương cũng tu luyện tới cảnh giới phong vương, vẫn không thể chủ quan.
Cho nên không thể cho hắn có cơ hội tu dưỡng thương thế.
Đao Ma hiểu ý, một tay xác theo Vụ Kỳ Vương đi lên Vân Lam Sơn, sau đó vứt xuống trước mặt Xích Mục Cự Viên và rất nhiều người trồng cây.
"Xích Mục, người này giao cho ngươi. Chỉ cần không chết, ngươi muốn giày vò như thế nào cũng được, thỉnh thoảng ta sẽ đến xem, nếu như bị ta phát hiện hắn còn có sức nói chuyện, ta móc đôi mắt đỏ của ngươi." Đao Ma nói xong, lãnh mâu đảo qua Vụ Kỳ Vương đang cong lưng dưới đất, khịt mũi coi thường, hừ lạnh một tiếng.
Còn dám đánh lên Bất Hủ Tông!
Đúng là muốn chết.
Nghĩ phong vương thì ngon sao?
Xích Mục sợ hãi đáp: "Đao Ma trưởng lão yên tâm, ta sẽ chăm sóc lão nhân này cho tốt, để hắn muốn sống không được muốn chết không xong!"
"Ừm."
Đao Ma hài lòng đáp một tiếng, chắp tay rời đi.
Trong nháy mắt khi Đao Ma quay người rời đi, Xích Mục Cự Viên hung hăng đá mạnh một cước vào phần lưng còng xuống của Vụ Kỳ Vương, lạnh lùng nói: "Lão đầu, bản vương chỉ cho ngươi ba cái hô hấp, nếu còn không đứng lên, đừng trách bản vương nhẫn tâm thiến ngươi.”
Vốn đang co quắp trên đất, Vụ Kỳ Vương lập tức toàn thân run lên, gượng chống lấy thân thể của mình chậm rãi đứng lên, nhưng mà bởi vì đã qua ba hơi, vừa đứng lên thì đã bị Xích Mục Cự Viên một cước đạp ngã xuống.
"Cho ngươi thêm một cơ hội." Xích Mục Cự Viên hô to một tiếng: "Người đến, cho ta một cây đao, hôm nay ta muốn thiến lão nhân này."
"Lão đại, đến rồi đến rồi!"
Một người trồng cây vội vã chạy tới, đưa đao dùng để chẻ củi lên.
Người này chính là một vị thiên kiêu Hồng Diệp Môn.
Môn chủ cũng phải trồng cây, chút hi vọng trong lòng bọn họ đã tan vỡ từ lâu, dứt khoát làm chó săn cho Xích Mục Cự Viên.
Mặc dù nhục nhã một chút nhưng ít nhất có thể sống thoải mái một chút.
Cùng lúc đó, tất cả người trồng cây đều nhìn chằm chằm Vụ Kỳ Vương không chớp mắt, nhìn hắn cắn răng, đau đến nhe răng trợn mắt, lắc lắc lư lư đứng dậy.
Giờ khắc này, chín thành người lộ ra vẻ thất vọng.
Còn tưởng rằng có thể xem kịch.
Ở trong đó, chỉ có trong mắt môn chủ Hồng Diệp Môn Diệp Vu Bình lộ vẻ không đành lòng, nhìn một cái rồi cúi người tiếp tục đào đất.
Nàng đoán, người này hẳn là vị cường giả đỉnh cao vừa mới đại chiến trên bầu trời Bất Hủ Tông.
Thiên Vô Cấm cũng thua.
Nàng còn có thể như thế nào?
Tốt nhất là không nhìn, nếu như còn nhìn vài lần, lại bị Xích Mục Cự Viên tìm được lý do để cho mình mười ngày mười đêm không ngủ không nghỉ...