Thật ra thì không cần nghĩ, mọi người cũng biết.
Một vị trong đó hẳn là Vụ Kỳ Vương.
Một vị trí khác hẳn là một vị cường giả phong vương khác.
Người đó là ai?
Vô số người lập tức miên man bất định.
Cùng lúc đó, ngay lúc Vân Liêu chuẩn bị móc Truyền Âm Thạch ra liên hệ tông chủ, ngồi phía bên trái cách đó không xa, Diêm Lai lên tiếng hỏi.
"Vân trưởng lão, Ôn tông chủ đâu?"
Vân Liêu đáp: "Diêm thành chủ không cần phải gấp, tông chủ sẽ đến. Thời gian ước định không đến, ta cũng không dám thúc giục."
"Đã hiểu."
Diêm Lai hiểu ra, gật đầu.
Nghe nói như vậy, hắn cũng không dám thúc giục.
Nếu như khiến cho Ôn Bình bực bội, chính là gây ra phiền toái lớn.
Sau khi đáp lại Diêm Lai, Vân Liêu móc Truyền Âm Thạch ra.
Cả buổi sau, Truyền Âm Thạch kết nối.
"Đã đến giờ?"
Giọng nói thâm trầm của Ôn Bình từ đầu kia Truyền Âm Thạch vọng đến.
Vân Liêu vội vàng đáp: "Đúng vậy, thưa tông chủ."
"Ta lập tức đến." Thời khắc này, Ôn Bình đang đi theo Ôn phụ, Ôn mẫu, đứng bên cạnh một cái thanh trì, xác nhận chỗ sẽ là "thế giới hai người" của hai người sau này.
Vừa lúc, Ôn phụ Ôn mẫu cũng xác định sau này sẽ sống ở đây.
Ôn Bình dò hỏi: "Phụ thân, mẫu thân, các ngươi có muốn đến xem Thất Vực Đăng Thiên Bảng khai mạc không?"
Ôn phụ, Ôn mẫu nhìn lẫn nhau một chút, lần lượt lắc đầu.
"Không có gì để xem, hai ta không đi."
"Bây giờ nhất cử nhất động của ngươi đều có vô số ánh mắt nhìn xem, càng ít người biết ngươi là con của chúng ta thì càng tốt cho ngươi."
Ôn Bình gật gật đầu, cũng không có cưỡng cầu, dù sao nếu như không phải đã hứa với Ti Hải Hiền thì hắn cũng không muốn đến đó xem một đám nhóc đánh nhau.
Nếu như muốn xem náo nhiệt, đi Hắc Vực xem không phải kích thích hơn sao?
Bây giờ Hắc Vực đang diễn ra cảnh cường giả Thiên Vô Cấm Thượng Cảnh đại chiến thật đó.
Cường giả thượng cảnh của Già Thiên Lâu đại chiến với Yêu Hoàng của Liệt Không nhất tộc!
"Phụ thân, mẫu thân, vậy hai người ở lại đây với nhau đi, ta sẽ không quấy rầy. Ta cũng không ngại có thêm một đệ đệ hoặc là muội muội!"
Ôn Bình dứt lời, cười hì hì một tiếng.
Ôn phụ tức giận nói: "Tiểu tử thúi! Nói hươu nói vượn cái gì."
"Ta cũng không tin ngươi không có nghĩ như vậy!" Ôn Bình đắc ý cười trộm hai tiếng, lúc này mới hóa thành kinh hồng rời đi.
Long Nguyệt, Long Kha thấy thế thì vội đi theo.
Ôn phụ Ôn mẫu không muốn xem náo nhiệt nhưng mà hai người muốn.
Sau khi Ôn Bình rời đi, Ôn phụ tức giận chửi ầm lên: "Tiểu tử thúi, có gan đừng chạy!"
Vừa dứt lời thì nghe một giọng nói ôn nhu vang lên.
"Sau khi phòng ở được xây dựng xong, ta cảm thấy chúng ta có thể..."
Sắc mặt Ôn mẫu lập tức ửng hồng.
Biểu cảm tức giận của Ôn phụ cũng hóa thành vui mừng trong nháy mắt.
...
Cùng lúc đó, đã về tới Xuất Nhiễu Sơn, Ôn Bình rùng mình một cái: "A —— lão phu lão thê, còn tu tu đáp đáp như vậy."
"Tông chủ, ta... ta còn ở đây."
Truyền Âm Thạch trong tay Ôn Bình đột nhiên vang lên tiếng của Vân Liêu.
Giờ phút này, Vân Liêu hoảng lắm.
Bởi vì hắn nghe được thứ mình không nên nghe.
Ôn Bình sửng sốt một chút, lập tức chuyển chủ đề, nói: "Hoàng tộc U Quốc mà ngươi nói trước đó tới rồi sao?"
"Không có. Nhưng mà lúc này, bên cạnh ghế của Bất Hủ Tông chúng ta còn có hai khu vực trống, một ghế trong đó để cho Vụ Kỳ Vương, một ghế khác hẳn là vị U Quốc Hoàng tộc đó. Không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc chắn vị hoàng tộc U Quốc đó sẽ chậm rãi tới."
Vân Liêu nói xong, lập tức thở dài một hơi.
Cũng may.
Cũng may.
Ôn Bình gật gật đầu, cũng không có để ý nhiều. Hỏi một chút, chỉ là hiếu kì mà thôi.
Kết thúc truyền âm, Ôn Bình kêu Long Kha thông báo cho tất cả mọi người muốn đi quan sát học tập đến trước truyền tống trận tập hợp.
Đều không ngoại lệ, ai cũng muốn đi.
Đối với chuyện này, Ôn Bình cũng không có ngăn cản, dù sao có thể trở về bất cứ lúc nào.
Oanh ——
Truyền tống trận mở ra.
Một đạo bạch quang ầm vang rơi xuống, rơi vào trên quảng trường khai mạc Thất Vực Đăng Thiên Bảng, trong nháy mắt hấp dẫn ánh mắt mọi người.
"Bất Hủ Tông đến rồi!"
"Từ trên trời giáng xuống, đúng là không tầm thường."
"Người dẫn đầu chính là Ôn tông chủ trong truyền thuyết chứ?"
Tuy rằng đại đa số mọi người đều nghi ngờ Bất Hủ Nhật báo của Tẫn Tri Lâu hôm nay nhưng lại không thay đổi được kính ý của bọn họ dành cho Ôn Bình.
Bởi vì cho tới nay, Nguyên Dương Vực chính là mấy đại thế lực lục tinh độc đại, chưa có ai đánh vỡ được thế cục này.
Không ngờ được tông chủ Bất Hủ Tông hoành không xuất thế, không chỉ phá vỡ cách cục mà còn đuổi Thiên Tượng Môn, Trạch Minh Cung ra khỏi Thiên Dương Thành và Thần Phi Thành.
Chiến tích như vậy, phải nói là kinh động như gặp thiên nhân!
"Ôn tông chủ!"
"Ôn tông chủ!"
"Ôn tông chủ!"
Nương theo rất nhiều cường giả Thiên Vô Cấm cung nghênh và rất nhiều thế lực lớn cung kính chào, mọi người kính ngưỡng và kính sợ lên đến đỉnh điểm.
Trong Nguyên Dương Vực, cũng không có mấy người có thể được lễ ngộ như thế!
Ngay cả Giác Tá, tuy trong lòng cực kỳ không muốn nhưng sư tôn không có mặt, hắn cũng chỉ đành đứng dậy nghênh đón, nhưng mà tiếng hô cung nghênh lại nhỏ hơn mấy phần.
"Cung nghênh Ôn tông chủ."
Ôn Bình lườm Giác Tá một chút, thấy Giác Tá mặt mày tái nhợt, cố nặn ra một nụ cười đáp lại hắn.
Xem ra là bị một kiếm đó đánh sợ.
Cùng lúc đó, Ti Hải Hiền vội vàng đón, như trút được gánh nặng: "Ôn tông chủ, cuối cùng cũng chờ được ngươi. Nói cho ngươi, lát nữa sẽ có hoàng tộc U Quốc đến, ngươi mau học thuộc đoạn văn ta chuẩn bị cho ngươi, dùng nó để mở màn."
Ti Hải Hiền không có nói nhảm nhiều, kéo Ôn Bình đến một bên, sau đó đưa một trang giấy cho Ôn Bình. Ôn Bình cầm lấy xem, trên đó viết lít nha lít nhít một đống kích động cảm xúc, đa số đều là tán tụng U Quốc và cảm tạ vị hoàng tộc U Quốc đó giáng lâm.
Thế là, Ôn Bình tiện tay xé.
"Nếu như nguyên nhân ngươi muốn ta làm chủ trì là để đọc mấy lời này, vậy thì ngươi mau chọn người khác đi."