Thấy thế, tất cả mọi người bị tình huống đảo ngược này làm cho trở tay không kịp.
Ti Hải Hiền thấy tình thế đảo ngược thì cũng thở phào nhẹ nhõm: Ài, thế giới hòa bình, thật thoải mái!
Mà một khắc đồng hồ sau đó, Long Dương Vương không keo kiệt lời ca tụng chút nào, trong lúc nói chuyện với đám người Ti Hải Hiền, Ôn Bình thì thường xen kẽ lấy lời tán dương.
Cho dù trong một khắc đồng hồ vừa rồi, Ôn Bình không có đáp lời bao nhiêu nhưng Long Dương Vương đều có thể tìm được cơ hội tán dương Ôn Bình một phen.
Hơn nữa bởi vì Ôn Bình, chúng đệ tử của Bất Hủ Tông cũng thỉnh thoảng được một đôi lời tán dương đến từ hoàng tộc U Quốc, khiến cho những người dự thi khác vừa hâm mộ, vừa ghen ghét.
Tâm tư này, hoàn toàn chính là Tư Mã Chiêu chi mưu, ai ai cũng biết.
Long Dương Vương coi trọng Ôn Bình!
Nhưng mà Ôn Bình vốn không muốn biến thành thế lực phụ thuộc, cho nên cũng lười đáp lời, cho dù Long Dương Vương nói như thế nào thì hắn vẫn bất động.
Long Dương Vương thấy Ôn Bình vẫn luôn không đáp lời, tưởng rằng mình quá nhiệt tình khiến cho Ôn Bình sợ hãi, thế là vội vàng đổi chủ đề, nhìn Giác Tá xa xa một chút, nói: "Thất Vực Đăng Thiên Bảng sắp bắt đầu, sao không thấy lão Mộc?"
Lão Mộc chính là Vụ Kỳ Vương.
Giác Tá thấy thế thì vội vàng đáp: "Hồi bẩm Long Dương Vương điện hạ, hạ quan không biết, người duy nhất biết gia sư đang ở đâu, chỉ có người của Bất Hủ Tông."
"Ừm?"
Long Dương Vương tỏ vẻ khó hiểu.
Vừa quay đầu lại thì nghe Ôn Bình nói: "Vụ Kỳ Vương sao, giờ phút này hắn đang ôn chuyện với tiền bối Bất Hủ Tông ta, sẽ không tham dự Thất Vực Đăng Thiên Bảng lần này. Hả? Không phải Vụ Kỳ Vương phó thác Vân trưởng lão nói cho các ngươi biết sao? Vân trưởng lão không nói?"
Ôn Bình tỏ vẻ nghi hoặc, sau đó quay qua nhìn Vân Liêu bên cạnh, Vân Liêu thấy thế thì vội vàng đứng dậy, vẻ mặt không vui đáp lại: "Hồi bẩm tông chủ, Vụ Kỳ Vương nhờ vả, đương nhiên thuộc hạ không dám quên. Thuộc hạ về Thiên Dương Thành, mới đầu định lập tức nói chuyện này cho Ti Vực Chủ, thế nhưng Giác Tá lại dẫn theo mấy người, ôm thái độ hưng sư vấn tội tìm tới, đồng thời ỷ vào mình là người của chính phủ U Quốc, tùy ý lấn ta. Tông chủ, chư vị tiền bối, mặc dù Vân Liêu thực lực không đủ nhưng cũng có cốt khí!"
Nghe Vân Liêu nói, trong lòng Ôn Bình vui mừng, phẫn nộ đứng dậy, trầm giọng nói: "Giác Tá, xem ra một kiếm đó không có khiến cho ngươi khắc sâu."
"Ta không có!"
Giác Tá thất kinh.
Lúc này, mấy vị cường giả Thiên Vô Cấm khởi hành theo Giác Tá đều trầm mặc ngồi không dám động.
Run lẩy bẩy!
Lúc này, thái độ của Long Dương Vương với Bất Hủ Tông, bọn họ rõ như ban ngày, ý mời chào vô cùng sống động.
Vân Liêu lên án bọn người Giác Tá ngay trước mặt Long Dương Vương, sao Long Dương Vương có thể ngồi yên không lý đến.
Hơn nữa Vân Liêu rất biết cách nói chuyện.
Giác Tá ỷ vào thân phận chính phủ của mình khi dễ hắn.
Thân là hoàng tộc, Long Dương Vương có thể nhịn không?
Nói lớn chuyện ra, Giác Tá đang bại hoại thanh danh của hoàng tộc U Quốc!
Lúc này, Vân Liêu lại hô to một tiếng: "Lúc ấy Ti Vực Chủ, còn có chúng đệ tử Bất Hủ Tông ta cũng đều ở đó. Nhiều người nhìn thấy như vậy, chẳng lẽ ta có thể đổi trắng thay đen hay sao?"
"Ngươi nói bậy!"
Giác Tá đã hoảng đến chân tay luống cuống, giận đùng đùng đi tới chỗ Vân Liêu.
Ôn Bình lập tức cười lạnh một tiếng, trầm giọng nói: "Tức hổn hển, muốn giết người diệt khẩu? Không ngờ chính phủ U Quốc lại có loại bại hoại như thế!"
Câu nói này vừa ra, Long Dương Vương vốn còn muốn ngồi im nghe một chút xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra đã không thể ngồi không yên nữa.
Giận đập ghế vuông, phẫn nộ đứng dậy, sau đó mắng: "Người tới, bắt Giác Tá lại cho ta!"
Nói xong, ba vị cường giả Thiên Vô Cấm Trung Cảnh đồng thời xuất thủ, vây quanh Giác Tá. Thấy thế, mặc dù Giác Tá hô to oan uổng nhưng cũng không dám đánh trả, bởi vì chỉ cần không đánh trả thì chuyện sẽ không chuyển biến xấu đến mức không thể vãn hồi, chờ sư tôn trở về, tất cả đều có thể cứu vãn.
Nhưng nếu như đánh trả, chức quan mà mình dựa vào đó để sinh tồn chắc chắn là khó giữ được, tiếp theo còn phải chịu trừng phạt lớn.
Đúng vào lúc này, Ti Hải Hiền mở miệng.
"Điện hạ, hắn làm như vậy cũng không phải là là lần đầu tiên. Trước đây hắn đã bất mãn với Ôn tông chủ, Ôn tông chủ vẫn luôn nhường nhịn, nhưng người này lại được một tấc lại muốn tiến một thước."
Phốc phốc!
Một đao bổ xuống!
Giác Tá ngẩn ra.
Hắn không hiểu!
Long Dương Vương lông mày run lên, giận dữ: "Người tới, phong bế mạch môn của hắn, tước chức quan của hắn, vĩnh viễn không dùng! Lập tức áp giải hắn đến trước mặt Vụ Kỳ Vương, để Vụ Kỳ Vương giải thích cho bản vương và Ôn tông chủ một tiếng. Nếu như hắn không biết dạy thì bản vương sẽ dạy thay hắn!"
Lời vừa nói ra, Ôn Bình bất đắc dĩ cười một tiếng.
Như vậy không khéo sao?
Hai sư đồ có thể không cầu sinh cùng năm cùng tháng, nhưng có thể chết cùng tháng cùng năm rồi.
Phanh ——
Ba vị cường giả Thiên Vô Cấm Trung Cảnh đồng thời mở mạch môn ra, liên thủ bắt đầu phong cấm mạch môn của Giác Tá.
Giác Tá chịu đựng đau đớn khi mạch môn bị phong, kêu oan: "Điện hạ, không phải như vậy, bọn họ vu khống ta, ngài nghe ta giải thích! Tông chủ Bất Hủ Tông này lần lượt sát hại nhiều người trong quân đội U Quốc ta, trong đó bao gồm cả Thiên Nghiệp Thần Tướng, tông chủ Bất Hủ Tông này rất có thể là người ẩn núp! Điện hạ!"
Nghe Giác Tá cuồng loạn hò hét, Ôn Bình hờ hững nhìn hắn, hai đầu lông mày dần sinh ra một luồng sát ý.
Trước một giây, Ôn Bình còn muốn giữ Giác Tá lại, để hắn đi Bất Hủ Tông cùng chết với Vụ Kỳ Vương.
Nhưng bây giờ, ý nghĩ giữ lại một mạng của Giác Tá không còn sót lại chút gì.
Mặc dù thực lực Giác Tá tệ nhưng nếu hắn cắn người cũng rất đáng ghét!