Đúng vào lúc này, Long Dã ngồi trong đám người đứng phắt dậy, tức sùi bọt mép quay qua nhìn Giác Tá quát: "Ngươi, tên vương bát đản này, ngươi nói cái gì! Tử Khí Các, Tẫn Tri Lâu của Bất Hủ Tông ta cống hiến bao nhiêu cho U Quốc, mắt ngươi bị lông mũi chọt vào cho nên mù rồi? Ngươi chỉ biết lợi dụng chức vụ, trung gian kiếm lời túi riêng, mua bán quan chức! Ta thấy ngươi càng giống người Già Thiên Lâu ẩn núp hơn, có tin lão tử đến trước mặt quốc chủ tố cáo ngươi hay không, cho ngươi đi sa trường chinh chiến ngàn năm, không chết không về!"
Nói xong.
Toàn trường lặng ngắt như tờ.
Khá lắm!
Địa Vô Cấm mắng Thiên Vô Cấm!
Thật can đảm!
Người đó là ai?
Dũng mãnh như thế.
Đám người định thần nhìn lại, khi thấy người đứng từ ghế chỗ Bất Hủ Tông lên tức giận há miệng mắng to là nhị công tử Long gia Long Dã thì càng không hiểu.
Không phải Bất Hủ Tông xảy ra chuyện không vui với Long gia hay sao?
"Nhị đệ!"
Long Hạo Miểu thấy thế thì giật mình.
Những người khác của Long gia cũng như vậy.
Nhưng mà thân là tộc mẫu Long gia Lạc Lưu Tâm lại mặt mũi tràn đầy vui mừng: "Tiểu tử này thật thông minh!"
Người Long gia và Long Hạo Miểu nghe xong lời này thì có chút không hiểu.
Lạc Lưu Tâm cũng không có bỏ thời gian giải thích, loại chuyện này, hiểu thì tự nhiên sẽ hiểu, không hiểu nói cũng sẽ không hiểu.
Con đường làm chân chó này nước rất sâu, không phải người bình thường có thể hiểu rõ.
Lúc này, tiếng mắng chửi của Giác Tá cũng vọng tới.
"Ngươi là cái thá gì!"
Rất hiển nhiên, Long Dã nhục mạ và đếm kỹ tội trạng của hắn khiến cho Giác Tá càng tức giận hơn.
Người của Long gia, sao dám!
Long Dã lập tức tức giận đáp lại: "Lão tử là Địa Vô Cấm thì đã sao, nhưng nếu như ngươi còn nói xấu tông chủ tông ta, có tin lão tử không tham dự Thất Vực Đăng Thiên Bảng, lập tức đi gặp mặt quốc chủ, đưa tội trạng và tất cả chứng cứ phạm tội của ngươi cho quốc chủ chiêm ngưỡng hay không. Còn dám bán quan, ngươi cho rằng U Quốc là của ngươi sao?"
"Tiểu tạp chủng!"
Giác Tá tức giận rít gào lên.
Một tiếng giận mắng này khiến cho hai đầu lông mày Ôn Bình thả ra sát ý càng đậm.
Ở ngay trước mặt hắn, mắng người của hắn!
Đúng là muốn chết!
Vốn ngồi ở một bên không có lên tiếng, Long Dương Vương lập tức nhận ra sát ý của Ôn Bình, bỗng nhiên đứng dậy, giận không kềm được nói: "Bắt hắn kéo xuống cho bản vương! Bản vương không muốn nghe tiếng quỷ khóc sói gào của hắn, càng không muốn nhìn thấy gương mặt khiến cho người ta buồn nôn của hắn."
Nếu như hắn còn không lên tiếng thì đoán chừng Ôn Bình muốn giết người.
Vụ Kỳ Vương đứng về phía hắn, là một giúp đỡ lớn cho tương lai hắn ngồi lên vị trí quốc chủ U Quốc, đương nhiên đại đệ tử Giác Tá cũng không phải người ngoài.
Quan chức gì đó thì có thể tước đoạt.
Nhưng mà cái mạng thì vẫn phải giữ lại!
Nếu không thì cũng không dễ giải thích cho Vụ Kỳ Vương.
"Điện hạ —— điện hạ —— "
Ba vị cường giả Thiên Vô Cấm một người túm một cái tay, còn có một người nắm lấy tóc, ngạnh sinh sinh kéo Giác Tá ra ngoài giống như là kéo một con heo chết.
Bên cạnh, những đồng môn đó cũng không có một người nào dám lên tiếng nói giúp.
Đều không ngoại lệ, giờ phút này đều lựa chọn trầm mặc, bo bo giữ mình.
Nhưng mà đúng vào lúc này, Ôn Bình kêu ba người dừng lại.
"Chờ một chút!"
Khi ba người dừng lôi kéo Giác Tá, Ôn Bình đã cất bước rời khỏi chỗ ngồi, từng bước chậm rãi đi tới chỗ Giác Tá.
Đi qua bọn người Ti Hải Hiền.
Cũng đi qua Long Dương Vương đang không biết làm sao.
"Giác Tá, ngươi phỉ báng bổn tông chủ, bổn tông chủ có thể tha thứ ngươi. Ngươi nhục mạ người của bổn tông chủ trước mắt bao người, nhục nhã Bất Hủ Tông ta, bổn tông chủ cũng có thể tha thứ cho ngươi. Không sao cả, ai bảo chúng ta đều là người của U Quốc, kiếp sau đừng như vậy là được!"
Phanh ——
Nói xong.
Ngũ mạch đều mở!
Mạch môn chấn minh, khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Không phải nói là tha thứ hay sao?
Đó không phải là nổi sát tâm sao?
Nương theo ngũ mạch đều mở, khí tức bình tĩnh giống như hồ nước của Ôn Bình bỗng nhiên bộc phát, hóa thành bão táp hủy thiên diệt địa trong biển rộng vô ngần. Chỉ đứng xa nhìn đã đủ khiến cho người ta kinh hồn táng đảm. Nếu như gần trong gang tấc thì có bao nhiêu người có thể chịu đựng được khí tức khủng bố như vậy.
Khi Ôn Bình đi qua Long Dương Vương, từng bước tới gần, Giác Tá bị dọa đến không biết làm sao, điên cuồng gào lên: "Điện hạ! Điện hạ... ba vị, mau đỡ ta đi, kéo ta đi!"
Ba người nghe nói như vậy, không còn gì để nói.
Lá gan nhỏ như vậy thì chớ có nói hươu nói vượn.
Đàng hoàng nghe lời không được sao.
Mất một cái chức quan mà thôi.
Cũng sẽ không chết.
Bây giờ biết sợ?
Ba người không còn gì để nói, nhưng mà thấy Ôn Bình từng bước ép sát, cùng hiển lộ ra sát ý và khí tức khủng bố thì vẫn kiên trì chống đỡ, ngăn cản trước người Giác Tá.
"Dừng lại!"
"Dừng lại!"
"Dừng lại!"
Ba người trăm miệng một lời.
Ôn Bình không có dừng bước, mà khi từng bước ép sát, lấy ngón giữa làm kiếm, đưa tay nhấn nhẹ một cái, trước người xuất hiện một đóa thanh liên chói mắt.
Thanh liên nở rộ, Thanh Liên Kiếm Ý không có gì sánh kịp động, với tốc độ như chậm chạp hồ điệp bay múa, chậm rãi bay tới chỗ Giác Tá.
Thanh liên tuy nhỏ.
Di động tuy chậm.
Thế nhưng ba người lại như lâm đại địch, trong thoáng chốc, cảm giác đối mặt cũng không phải là Ôn Bình mà là cường giả phong vương.
Một suy nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu.
Không thể địch!
Tông chủ Bất Hủ Tông này mạnh mẽ hơn bất cứ cường giả Thiên Vô Cấm Trung Cảnh nào mà bọn họ gặp được!
Trong vô số cường giả Thiên Vô Cấm Trung Cảnh của U Quốc, người này dựa vào Thanh Liên Kiếm Ý chưa từng gặp này là đủ có thể lọt vào top ba.
Nhưng mà cho dù tự biết không địch lại nhưng ba người cũng không thể không đứng trước mặt Giác Tá, lấy thân làm tường, cho đến khi Long Dương Vương lên tiếng, ba người mới thở dài một hơi.