"Ôn tông chủ, bản vương tin ngươi không phải người ẩn núp. Chỉ với ngôn ngữ ác độc làm nhục cường giả U Quốc ta lúc nãy thì chắc chắn bản vương sẽ không tha cho hắn! Đệ tử quý tông kể ra tội trạng của Giác Tá, bản vương cũng sẽ tra ra manh mối! Chỉ là bây giờ U Quốc ta và Già Thiên Lâu đang trong thời kỳ nhạy cảm, nếu như Ôn tông chủ giết hắn bây giờ, chẳng phải là khiến cho người thân đau đớn kẻ thù sung sướng?"
Nói xong lời này, trong lòng Long Dương Vương không khỏi cảm thán một câu.
Quả nhiên như đúng như trong thư mà Ti Hải Hiền nói, tông chủ Bất Hủ Tông này tính tình rất không bình thường, sát phạt quyết đoán, chưa từng dây dưa dài dòng.
Nếu là những người khác, hành động lần này chính là lỗ mãng.
Nhưng cẩn thận phân tích nội tình mà Bất Hủ Tông để lộ ra với thực lực mạnh mẽ của hắn, tông chủ Bất Hủ Tông hành động như vậy hoàn toàn là đang nói cho mọi người biết.
Sau lưng của hắn cũng có phong vương!
Nghĩ đến đây, chuyện này khiến cho trong lòng Long Dương Vương không khỏi thầm mắng Giác Tá, đồng thời càng muốn lôi kéo, ý nghĩ này dần lấn át ý nghĩ muốn giữ mạng Giác Tá.
Dù sao U Quốc, không phải hoàng tộc thì cường giả phong vương vốn không có bao nhiêu người, hắn có thể có thêm một vị cường giả phong vương ủng hộ hoặc là giúp đỡ thì tương lai hắn ngồi lên vị trí quốc chủ U Quốc có thể tăng thêm mấy phần. Còn Vụ Kỳ Vương, sau này hắn tới cửa tạ tội đi.
Giờ phút này, Ôn Bình cũng không thu Thanh Liên Kiếm Ý lại, chỉ hờ hững mở miệng nói một câu, cũng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Giác Tá giãy dụa bò đi, giãy dụa muốn đứng dậy đào tẩu.
"Ngay cả một kiếm của bổn tông chủ cũng không đỡ nổi, còn trông cậy vào hắn làm gì cho U Quốc? Đi sa trường thay U Quốc tặng cho Già Thiên Lâu một cái đầu người sao?"
Nghe nói như thế, Long Dương Vương rơi vào trầm mặc, triệt để từ bỏ ý nghĩ bảo đảm Giác Tá, đồng thời phất phất tay ra hiệu cho ba người đang cản trước người Giác Tá, đuổi ba người đi, để mặc cho thanh liên chậm rãi bay tới phía Giác Tá.
Hành động lần này hiển nhiên là ngầm cho phép Ôn Bình giết chóc.
Nhưng mà cũng không phải là Ôn Bình thuyết phục Long Dương Vương.
Mà là Long Dương Vương cũng không muốn vì một người không quá quan trọng mà để cho lần đầu tiên mình tiếp xúc với Bất Hủ Tông trở nên không thoải mái.
Một Giác Tá.
Chết thì chết đi.
"Điện hạ! Điện hạ!" Tiếng kêu cứu cuồng loạn của Giác Tá vang lên bên tai không dứt, khiến cho hắn đột nhiên muốn xông qua cho Giác Tá một đao.
Sau một khắc.
Thanh liên bỗng nhiên gia tốc.
Để lại một đạo thanh sắc lưu quang trên quảng trường, sau đó đâm vào sau lưng Giác Tá đang chạy ra bên ngoài. Khiến cho bước chân hoảng hốt chạy bừa của Giác Tá ngừng ngay lập tức, đồng thời nở rộ loá mắt trong thân thể Giác Tá, xoắn nát linh thể của Giác Tá từ trong ra ngoài, hóa thành trên trăm miếng thịt nát.
Theo sau đó, Ôn Bình đưa tay bắn ra một đạo Hình Phạt Chi Hỏa, thiêu linh thể Giác Tá thành tro tàn trong khoảnh khắc.
Trước mắt bao người, một cường giả Thiên Vô Cấm hóa thành tro bụi.
Khiến cho vô số người nhìn mà hãi hùng khiếp vía.
Cũng có nhiều người cảm xúc bành trướng.
Nói tóm lại, Giác Tá chết, khiến cho cho tất cả mọi người đều không tưởng được.
Một suy nghĩ xuất hiện trong đầu, trong lòng đa số mọi người.
Bất Hủ Tông chính là đệ nhất tông ở Nguyên Dương Vực!
Chuyện hôm nay, chắc chắn sẽ lưu truyền ngàn năm!
Đồng thời, vô số người cũng sùng bái Ôn Bình, ý nghĩ gia nhập Bất Hủ Tông mãnh liệt giống như thủy triều.
Không vì cái gì khác.
Chỉ riêng việc Bất Hủ Tông có một tông chủ vừa cường thế vừa mạnh mẽ như vậy, cho dù nhập tông xong không học được thứ gì thì cũng sẽ không bị thế lực khác khi dễ.
Huống chi kiến thức có thể học tập được trong Bất Hủ Tông cũng nhiều đến không hợp thói thường!
Ma pháp, Ngự Kiếm, Tuyền Qua Tân Đạo vân vân...
Hết thảy chồng chất lên nhau, địa vị của Bất Hủ Tông trong lòng mọi người đã trở thành đỉnh cao trong Nguyên Dương Vực.
Thậm chí vượt qua Vực Chủ Phủ!
Mà lúc này, người sáng lập ra cảnh tượng đủ để lưu truyền ngàn năm đã thu mạch môn lại, bình tĩnh ngồi lại chỗ cũ giống như chưa có chuyện gì xảy ra.
Sau một khắc.
Long Dã lại lên tiếng.
"Tông chủ, những người đó cũng không phải thứ tốt gì, là cá mè một lứa với Giác Tá. Hẳn là cũng nói xấu sau lưng Bất Hủ Tông ta không ít, hơn nữa bọn họ có quan hệ sư huynh đệ với Giác Tá, Giác Tá vừa chết, chắc chắn bọn họ sẽ báo thù!"
Nghe được một câu nói đó, rất nhiều đệ tử của Vụ Kỳ Vương vốn đang run lẩy bẩy, ngồi tại chỗ không dám nhúc nhích, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.
Long Dã này, chó thật!
Hoàn toàn không để cho bọn họ có đường sống.
Một đám người vội vàng đứng lên để giải thích.
"Ôn tông chủ, tha mạng!"
"Không có, không có, không có chuyện này! Ôn tông chủ, chúng ta chỉ tới góp cho đủ đội với Giác Tá thôi, hắn chết, chúng ta cao hứng còn không kịp đâu."
Nhìn dáng vẻ sợ hãi của một đám đệ tử của Vụ Kỳ Vương, trong lòng Ôn Bình rất bình tĩnh. Đối với Long Dã, hắn dần có chút thích.
Đúng vậy.
Nhổ cỏ nên trừ tận gốc.
Nhưng mà lời này hắn không thể nói ra trước mặt nhiều người như vậy, dù sao vẫn nên giữ gìn hình tượng một tông chủ.
Hắn không phải người tốt lành gì, nhưng cũng không phải đồ tể.
Bây giờ có Long Dã nói thay hắn, giống như mình có thêm một cái miệng. Tốt nhất là Long Dã mạnh hơn chút nữa, không riêng nói thay mình, còn làm thay mình.
"Là một người đáng để bồi dưỡng đến Thiên Vô Cấm." Trong lòng Ôn Bình cảm khái một tiếng, nhưng cũng không có hiển lộ ra sát ý.
Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, nhưng không phải là bây giờ.
Vụ Kỳ Vương còn chưa có giết, cho nên cũng không vội giết bọn họ.
"Loại người như Giác Tá thì hẳn là cũng không bằng hữu thật lòng, được rồi, không cần sợ hãi, đều ngồi đi. Sư tôn các ngươi và tiền bối tông ta cũng là quen biết đã lâu, bây giờ đang nâng cốc ngôn hoan đây, bổn tông chủ sẽ không làm khó các ngươi. Chờ Thất Vực Đăng Thiên Bảng kết thúc, nhớ đi đón sư tôn đã uống say của các ngươi là được."